Cố Niệm Chi là một cô bé mồ côi, bố mẹ đã mất trong một tai nạn bí ẩn. Cô được quân đội giao cho Hoắc Thiệu Hằng - Thiếu tướng đứng đầu cục tác chiến đặc biệt và quân khu sáu chăm sóc. Cố Niệm Chi mới mười bảy tuổi đã tốt nghiệp đại học, muốn thi nghiên cứu sinh khoa Luật Đại học B do Giáo sư Hà Chi Sơ hướng dẫn. Do đố kị tài năng và nhan sắc của Cố Niệm Chi mà Phùng Nghi Hỷ đã dụ cô đến tiệc sinh nhật mình, hạ thuốc kích dục nhằm làm cô nhục nhã, không đến kịp kì thi tuyển nghiên cứu sinh. Hoắc Thiệu Hằng vì muốn cứu cô nên hai người đã có “tình một đêm” nhưng Cố Niệm Chi không hề hay biết. Là Thiếu tướng, sóng to gió lớn gì mà anh chưa từng thấy qua nhưng không ngờ lại thua trong tay của cô nhóc mình nuôi nấng sáu năm trời, chậm rãi mà rơi vào tâm của cô. Sau sự việc đó, Hoắc Thiệu Hằng luôn tìm cách tránh mặt, thờ ơ với Cố Niệm Chi. Trước sự chăm sóc ân cần, chu đáo của Mai Hạ Văn - lớp trưởng lớp đại học, Cố Niệm Chi đã đồng ý làm bạn gái cậu ta. Liệu Cố Niệm Chi có nhận ra tình cảm thực sự của mình với “chú Hoắc” - người cô luôn tôn kính, ỷ lại và có dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực của cuộc đời mình?
Giữa ánh nắng ban trưa chan hòa, cùng làn gió mát hiu hiu của tiết xuân êm đềm.
Trong căn hộ trên tầng cao nhất ở tòa nhà C của khu chung cư Phong Nhã cao hai mươi tám tầng, Cố Niệm Chi quấn một tấm chăn lông cừu mỏng, nằm cuộn tròn trên ghế sofa nhung đỏ được thiết kế theo kiểu dáng Châu Âu, đặt sát cửa sổ để ngủ trưa.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo vang phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng.
"Mưa mịt mù, cố hương khuất bóng sau cỏ cây đìu hiu
Ta nghe đâu, người vẫn hoài cô đơn…"
Giai điệu của bài "Pháo hoa chóng tàn" vang lên, khiến Cố Niệm Chi giật mình tỉnh giấc.
Thay vì nhận điện thoại, cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, chây lười nằm yên trong ổ chăn ấm áp.
"Mưa mịt mù, cố hương khuất bóng sau cỏ cây đìu hiu
Ta nghe đâu, người vẫn hoài cô đơn…"
Từng hồi chuông giục giã vang lên không ngừng, dường như người đó rất cố chấp, liên tục gọi cho cô rất nhiều cuộc.
Cố Niệm Chi không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, đành phải thò ngón tay ra, lười biếng trượt điện thoại rồi "alo" một tiếng.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Phùng Nghi Hỷ, "Niệm Chi, tối nay cậu phải đến đấy nhé! Cậu là bạn thân nhất của tớ, mà hôm nay là sinh nhật tớ, sáng mai chúng ta còn cùng nhau tham gia vòng hai cuộc thi nghiên cứu sinh, toàn là chuyện vui!"
Cố Niệm Chi cười nói: "Nhớ rồi, nhà cậu ở khu biệt thự Đức Hinh đúng không?"
Khu Phong Nhã xây toàn chung cư, còn khu Đức Hinh lại tập trung rất nhiều biệt thự.
Mặc dù bình thường Cố Niệm Chi hay ở căn hộ trên tầng cao nhất của khu chung cư Phong Nhã, nhưng người giám hộ của cô - Hoắc Thiệu Hằng lại có một biệt thự để trống ở khu Đức Hinh, nên tính ra địa điểm tổ chức buổi tiệc tối nay khá thuận đường tiện đến.
"Đúng rồi, tớ gửi địa chỉ cho cậu rồi đấy." Phùng Nghi Hỷ đứng dưới tán ô che nắng ngoài ban công, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, bên tai đeo một chiếc earphone không dây nho nhỏ hình vỏ sò màu trắng.
Dù đôi môi đỏ mọng duyên dáng ấy đang thỏ thẻ từng lời ngọt ngào êm tai, ru lòng người say mê là vậy, nhưng nó lại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn của cô ta.
Phùng Nghi Sân nâng một tách cappuccino đứng đối diện, lẳng lặng nhìn Phùng Nghi Hỷ, mãi đến khi cô ta cúp điện thoại thì mới lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình: "Nghi Hỷ, em thật sự phải làm vậy sao? Cố Niệm Chi… cũng không động gì đến em."
"Nó không động đến em?" Phùng Nghi Hỷ cười khẩy, xua tay, "Chị à, chị đừng ngây thơ vậy chứ?! Trước khi nó chuyển đến trường đại học của chúng ta, em luôn là hoa khôi, là người đứng đầu khoa! Nhưng sau khi nó chuyển đến, em chẳng là cái thá gì hết! Dựa vào đâu?! Chỉ là một con bé mồ côi thôi cũng bày đặt giả bộ cao sang!"
Phùng Nghi Sân đặt tách cappuccino xuống, theo Phùng Nghi Hỷ đi vào phòng. Hai chị em đứng trước cửa sổ, rì rầm trò chuyện.
"Thôi được rồi, chị biết là em không cam lòng. Nhưng ba mẹ Cố Niệm Chi đều mất rồi, họ hàng cũng chẳng có ai, bình thường phải sống nhờ vào học bổng và công việc làm thêm, sao có thể so sánh được với chúng ta chứ? Em không thể nhịn một chút được sao?"
"Em nhịn chứ, nhịn suốt hai năm rồi! Nhưng giờ em không thể nhịn được nữa!" Phùng Nghi Hỷ gằn giọng, cô ta chìa tay trái ra để lộ chiếc nhẫn vàng được đeo ở ngón giữa có khảm một viên kim cương hình giọt nước, trên đỉnh hơi nhô lên.
Gương mặt cô ta hiện nét cười đắc chí đầy ẩn ý, "Chị xem, anh họ lấy cho em đấy! Tối nay chỉ cần đâm vào người Cố Niệm Chi một cái, nó sẽ không còn là ngôi sao sáng của khoa chúng ta nữa, mà trở thành một hot girl nổi lềnh phềnh trên mạng! Mười tám tuổi bước vào đời, buổi tiệc ngốn hơn triệu tệ của em coi như không phụ lòng nó…"
Phùng Nghi Sân dùng tay che miệng lại, trợn tròn hai mắt, "Không phải chứ? Em định làm gì thế?"
"Hừ, đâu chỉ có thế…" Phùng Nghi Hỷ lùi sang trái, hất cằm về phía bãi cỏ ngoài cửa sổ, "Em còn bỏ ra một đống tiền, chuẩn bị một chiếc camera lỗ kim siêu nét để quay video lại. Đến lúc tung lên mạng… Ha ha ha!"
Phùng Nghi Sân nhướng mày, lo lắng khuyên, "Em đừng có đùa quá trớn, nhỡ chẳng may cô ta nghĩ quẩn đi báo cảnh sát thì sao… Gia đình chúng ta phải làm thế nào? Công ty của ba sắp được niêm yết trên thị trường chứng khoán, em đừng gây chuyện trong thời gian nhạy cảm này."
"Ha ha, nó dám báo cảnh sát sao? Anh họ nói, anh ấy đã mất gần một triệu để mua được ít thuốc trong chiếc nhẫn kia từ nước ngoài về đấy, không ai kháng cự nổi đâu!"
Phùng Nghi Hỷ huơ tay, ráng chiều ngoài cửa sổ rọi vào chiếc nhẫn kim cương vàng trên tay cô ta, ánh lên sắc cầu vồng, "Đến lúc xem video thì chị sẽ biết, muốn báo cảnh sát sao? Không có cửa đâu!"
Phùng Nghi Sân nheo mắt, sau một hồi do dự vẫn uyển chuyển khuyên nhủ: "Dạy cô ta bài học là được rồi, đừng quá đáng quá. Nếu cô ta nhất quyết muốn báo cảnh sát thì sao? Đến bệnh viện xét nghiệm máu…"
"Chị à, chị ngu thật hay giả vờ đấy! Ngày mai là vòng hai của cuộc thi nghiên cứu sinh rồi! Điểm thi nghiên cứu sinh của nó đứng thứ nhất, của em đứng thứ hai, nhưng Giáo sư Hà Chi Sơ chỉ chọn một người mà thôi!" Phùng Nghi Hỷ dữ tợn trả lời, cảm giác lớp phấn dặm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta sắp bung ra tới nơi, "Em không thể từ bỏ cơ hội này! Mà anh họ cũng nói rồi, thứ này chỉ hiệu quả trong vòng 24 giờ, sau đó sẽ không để lại dấu vết gì nữa! Với cả, nó chẳng nhớ được gì đâu!"
...
Trời ngả dần về đêm, khắp nơi đèn hoa sáng rực. Trong phòng khách của một căn biệt thự nằm ngay vị trí trung tâm khu Đức Hinh, trên những chiếc bàn dài được bày biện rất nhiều món ăn hương sắc đậm đà, tất cả đều đến từ nhà hàng nổi tiếng nhất tại đây.
Sau tấm bình phong "Bát Tiên Vượt Biển" bằng gỗ lim đặt trước cửa sổ phòng khách có một ban nhạc đang ngồi. Tiếng nhạc du dương phát ra vừa êm đềm vừa ưu nhã.
Toàn bộ phòng khách được trang trí cực kì tráng lệ, lấy màu vàng làm chủ đạo, trên tường dán giấy màu vàng thẫm, kết hợp cùng bộ sofa màu vàng nhạt và chiếc bàn thiếp vàng theo kiểu dáng Châu Âu, tất cả đều sáng lấp lánh dưới đèn chùm thủy tinh.
Các vị khách đến dự tiệc ăn vận vô cùng sang trọng, nhất là phái nữ, ai ai cũng trang điểm xinh đẹp, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ làm mù mắt.
Vàng son lộng lẫy, gấm hoa rực rỡ, đúng là sa hoa không ai sánh bằng!
Yến tiệc linh đình, quần là áo lượt, khoảng một nửa số người giàu có của thành phố C đều đang tụ họp ở đây.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi hai của con gái út nhà họ Phùng - Phùng Nghi Hỷ.
Mặc dù chỉ được xem như ngôi sao mới nổi của thành phố C, nhưng công việc làm ăn của nhà họ Phùng phát triển với tốc độ chóng mặt, quy mô dần được mở rộng, nghe đâu sắp lên sàn chứng khoán rồi.
Chỉ cần vậy, nhà họ Phùng có thể cá chép hóa rồng, đàng hoàng bước chân vào tầng lớp thượng lưu.
Chính vì lẽ đó, rất nhiều người vin vào thiếp mời của nhà họ Phùng để đến đây a dua nịnh nọt.
Sau khi Cố Niệm Chi đến khu Đức Hinh và thay một bộ lễ phục dạ hội, cô cầm theo thiệp mời Phùng Nghi Hỷ đã đưa cho mình, rồi men theo con đường nhỏ đến trước cổng chính của biệt thự nhà họ Phùng - nơi đang diễn ra buổi tiệc.
Không khí ồn ào, náo nhiệt bên trong đột nhiên rơi vào tĩnh lặng khi mọi người trông thấy một cô gái trẻ khoác trên mình bộ váy dạ hội dáng dài, lệch vai, màu xanh tím xuất hiện ở cửa ra vào.
Cô gái ấy có làn da trắng ngần, từ cần cổ cực kì mảnh mai kia có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh trên đó.
Trên người cô mặc chiếc váy voan lụa, ôm trọn đường cong nóng bỏng bên dưới. Mặc dù chỉ có cánh tay và nửa bả vai lộ ra bên ngoài, nhưng nhờ vạt váy phiêu bồng bên dưới mà trông nó hệt như ngó sen trắng muốt trồi lên từ bùn đất, yêu kiều đến độ khiến người ta chỉ muốn nâng niu và vuốt ve trong lòng bàn tay.
Cố Niệm Chi mỉm cười, nhìn lướt qua đám người.
Mai Hạ Văn vội vàng đi tới, vươn tay chào cô, "Niệm Chi, cuối cùng em cũng tới rồi."
"Lớp trưởng đã đến rồi sao?" Cố Niệm Chi dí dỏm gật đầu với anh ta, "Nghi Hỷ ở đâu? Em vẫn chưa chúc mừng cậu ấy."
"Cô ấy ở bên kia, để anh dẫn đường cho em." Mai Hạ Văn vừa đi, vừa quan sát Cố Niệm Chi từ trên xuống dưới, khen ngợi: "Bộ lễ phục này của em đẹp thật đấy."
Anh ta vẫn biết Cố Niệm Chi là một cô gái xinh đẹp. Nhưng chỉ thay đổi cách ăn mặc đã đẹp đến nhường này, quả thật làm anh ta không khỏi ngỡ ngàng.