"Ba mẹ người thân của em á?" Cố Niệm Chi lắc đầu cười khổ, "Thầy chưa xem lý lịch của em à? Em là trẻ mồ côi mất cả ba lẫn mẹ."
"Ba mẹ em thật sự không còn nữa à?" Hà Chi Sơ bước về phía trước một bước, gần Cố Niệm Chi hơn một chút, "Vậy mộ của ba mẹ em ở đâu? Em đã từng đến phúng viếng họ chưa?"
Cố Niệm Chi ngạc nhiên nhìn Hà Chi Sơ, tâm lý chống đối trong đáy lòng cô bất giác từ từ biến mất.
Trừ Hoắc Thiệu Hằng ra thì Hà Chi Sơ là người đầu tiên quan tâm đến tình trạng thật sự của ba mẹ cô, thậm chí còn nhắc tới việc đi phúng viếng họ.
Đây là một kiểu tôn trọng, cô là phận làm con, người khác có thái độ tôn trọng ba mẹ cô khiến cô khó có thể tiếp tục oán giận người đó.
Cố Niệm Chi nhìn Hà Chi Sơ, phân vân giữa hai lựa chọn, hoặc là nói dối, hoặc là im lặng. Cuối cùng cô vẫn lắc đầu thật thà nói: "Chưa ạ, em không biết ba mẹ em được chôn cất ở đâu."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com