"Vâng, tôi là Cố Niệm Chi, chị là ai ạ?"
Cố Niệm Chi cũng quan sát kỹ Đậu Khanh Ngôn. Mặc dù cô biết tên của Đậu Khanh Ngôn, nhưng lúc nãy khi cô ta tới gọi Hoắc Thiệu Hằng đi, cũng chưa giới thiệu tên của mình cho Cố Niệm Chi. Thật ra là từ đầu đến cuối, Đậu Khanh Ngôn đều không hề nhìn Cố Niệm Chi một chút nào.
Bất kể là người nào khi bị coi thường trắng trợn như thế đều không vui vẻ gì, Cố Niệm Chi cũng không phải là ngoại lệ.
Đậu Khanh Ngôn mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều trắng bóc, "Tôi là Đậu Khanh Ngôn, đây là nhà của tôi." Cô ta quơ tay ra hiệu, rồi thuận thế đưa hai cánh tay ra sau, đặt lên thành ghế xô-pha. Tư thế cô ta ngồi ở trên ghế xô-pha giống như một nữ hoàng vậy, trong thoáng chốc Cố Niệm Chi liền biến thành cung nữ nhỏ bé làm nền bên cạnh cô ta.
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, từ ghế xô-pha đứng lên, đi ra bên cạnh còn lại của ghế sofa chữ L ngồi, thoát khỏi phạm vi thanh thế của "Nữ hoàng Đậu".
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com