Hà Chi Sơ đứng trước cửa sổ, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào phác họa một cái bóng dài thanh mảnh. Anh ta đút tay trong túi quần, im lặng nhìn Hoắc Thiệu Hằng đánh thức Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi ngủ rất sâu, Hoắc Thiệu Hằng chỉ gọi không thôi thì không thể gọi cô tỉnh được. Anh gọi cô mấy tiếng, thấy cô vẫn không tỉnh, cuối cùng đành kéo chiếc chăn ra khỏi đầu cô, bế cô từ sofa dậy.
Chênh lệch cực lớn khi tự dưng được nhấc bổng lên cuối cùng đã đánh thức Cố Niệm Chi.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn một chút rồi lại lập tức ngủ tiếp.
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn Hà Chi Sơ: "Giáo sư Hà, rốt cuộc anh đã nói gì với Niệm Chi, chẳng lẽ anh đã thôi miên cô ấy?"
"Thôi miên ư? Anh Hoắc, anh quá đề cao tôi rồi. Tôi vẫn chưa giỏi đến mức độ đó đâu."
Nhìn Hoắc Thiệu Hằng muốn tức giận nhưng vẫn phải nín nhịn, tâm trạng của Hà Chi Sơ trở nên tốt hơn hẳn, "Anh Hoắc, tôi nghĩ anh cũng có thể hiểu được tâm trạng của tôi rồi đấy."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com