Lúc Cố Niệm Chi nhận được điện thoại của Âm Thế Hùng, Hoắc Thiệu Hằng đã ngồi trong xe của Hà Chi Sơ.
Cô rất hối hận. Lúc nãy lẽ ra cô nên ngồi ghế lái phụ bên cạnh Hà Chi Sơ, như thế thì đã không cần phải ngồi cùng Hoắc Thiệu Hằng rồi.
Không có cảm giác gì khác ngoài ngượng ngùng.
Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, bật cười ha ha với Âm Thế Hùng, nói với giọng u ám xa xôi: "… Anh Đại Hùng, anh có mấy cái lá gan mà dám bỏ 'quên' thủ trưởng nhà anh vậy? Anh tưởng em ngốc sao?"
Âm Thế Hùng cười hi hi trong điện thoại: "Ôi Niệm Chi, cuộc sống khó khăn như vậy, chuyện gì cho qua được thì cho qua đi. Huống hồ thủ trưởng cũng thông cảm anh là trai ế cao tuổi sống không dễ dàng gì, em cũng nên thông cảm cho anh một chút chứ, đúng không nào?"
"Anh là… trai ế cao tuổi ư?!" Cố Niệm Chi phì cười, "Anh Đại Hùng giỏi ngụy biện quá nhỉ!"
Tâm trạng cô từ từ bình tĩnh lại rồi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com