Trần Liệt cười ha ha, nghiêng đầu hỏi: "'Anh ấy' là ai? Ai là 'anh ấy'? Niệm Chi à, em cứ luôn miệng nói 'anh ấy' này 'anh ấy' nọ, anh thấy khó hiểu quá đi mất."
Cố Niệm Chi lườm Trần Liệt một cái, "Anh Trần, anh thấy khó hiểu thì kệ anh thôi, em cũng không có nghĩa vụ phải giải thích cho anh."
Rời khỏi phòng làm việc của Trần Liệt, Cố Niệm Chi bước vào phòng tắm rửa mặt, rồi thay bộ quần áo bệnh nhân ra.
Cô mặc lại chiếc áo len dài tay rộng rãi đã được giặt sạch sẽ, chiếc quần thể thao và đôi giày đế bằng hiệu Ralph Lauren màu trắng, khoan khoái bước ra khỏi phòng tắm, sau đó lại thu dọn một số đồ dùng cá nhân, xếp chúng vào một chiếc túi vải lớn rồi bước ra cửa.
Trên hành lang trước cửa phòng, bóng lưng cao lớn của Hoắc Thiệu Hằng gần như hoàn toàn che khuất toàn bộ ánh nắng hắt vào từ bên ngoài.
Cố Niệm Chi cụp mắt xuống, rất muốn lặng lẽ rời đi từ sau lưng anh.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com