Âm Thế Hùng tìm không quân Cuba, điều đến một chiếc trực thăng khá cũ kĩ, còn là trực thăng do Liên Xô sản xuất nữa. Có điều, nó rất bền và chắc chắn, tốc độ bay cũng rất ổn định, chỉ là tạp âm hơi lớn một chút.
Âm Thế Hùng ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Chi, ngoáy tai nói lớn: "Đồ cũ đều thế này cả! Không chú trọng hình thức bên ngoài, tuy không đẹp lắm nhưng bảo đảm an toàn!"
Mạch suy nghĩ của Cố Niệm Chi bị Âm Thế Hùng cắt ngang, cô liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi hơi bĩu môi.
"Em sao thế? Xem cái miệng nhỏ kìa, chu lên như thể theo được cả một chai dầu thế á." Âm Thế Hùng khẽ chạm vào môi cô, ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Sao hình như bị thương rồi vậy? Ai cắn thế?"
Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng không kìm được, lườm anh ta một cái, cười nhếch mép với Âm Thế Hùng, để lộ ra hàm răng trắng nhỏ nhắn, ra vẻ chính bản thân mình tự cắn.
Âm Thế Hùng nhìn dấu răng nhỏ nhắn kia, cũng thầm nghĩ chắc không phải Hoắc Thiệu Hằng cắn đâu nhỉ…
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com