Hoắc Thiệu Hằng lên tiếng, nhưng Cố Niệm Chi lại không có bất cứ phản ứng gì.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế tựa vào lòng Hà Chi Sơ, đầu hướng vào trong, không động đậy. Đương nhiên, cô muốn động đậy cũng không động đậy được.
Khi nãy ở dưới biển cô hoàn toàn chống đỡ bằng hơi thở cuối cùng rồi. Lúc nguy cấp, con người luôn có thể bộc phát sức mạnh mà đến mình cũng không biết được, huống hồ là Cố Niệm Chi?
Nhưng sau khi cứu Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch lên, cô lập tức không ổn, cả người ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi.
Còn từ góc nhìn của Hoắc Thiệu Hằng thì tư thế của Cố Niệm Chi rất chướng mắt, có cảm giác như đang chống đối với anh vậy. Đây là chuyện anh không thể nhẫn nhịn, cũng không thể nào chấp nhận được.
"Niệm Chi!" Hoắc Thiệu Hằng hơi lên giọng, bước lên trước một bước, trực tiếp đưa tay lên muốn kéo Cố Niệm Chi từ trong lòng Hà Chi Sơ ra.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com