Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, giơ nắm đấm nhỏ đấm vào bả vai Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng nói: "... Chuyện này làm sao có thể quen được? Quay lại hôn em có gì khó đâu chứ..."
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ cụp mắt yên lặng nhìn cô.
Con ngươi anh đen láy, sâu lắng như mực. Khi anh chăm chú nhìn ai đó, người ta sẽ cảm thấy trong mắt anh có cả thế giới, còn anh, sẽ sẵn sàng dâng cả thế giới ấy tới trước mặt bạn mà chẳng cần nói một lời.
Cố Niệm Chi bị anh nhìn như thế, dần dần giống như trúng phải lời nguyền, không nhịn được mềm lòng.
Trong lòng cô có hai giọng nói đang không ngừng cãi cọ.
Một người nói: "Thôi vậy, anh ấy là người như thế, sao cứ bắt anh ấy thay đổi vì mày làm gì?"
Một người khác lại nói: "Nhưng anh ấy yêu mình mà đúng không? Thay đổi một chút vì mình cũng đâu có ảnh hưởng gì tới chuyện lớn chứ?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com