Cố Niệm Chi nghe xong liền gật đầu liên tục, cực kì tán thành với suy nghĩ của Tống Cẩm Ninh, "Bác gái, bác gái, nếu bác đã muốn đi thì cháu nhất định sẽ ủng hộ bác. Bây giờ bác cảm thấy sức khỏe thế nào rồi ạ? Để cháu đi hỏi anh Trần xem bác có thể đổi sang chỗ khác dưỡng bệnh không nhé, như vậy thì tối mai mới có sức mà đi chứ."
Tống Cẩm Ninh cảm nhận tình trạng sức khỏe mình một chút. Bà bóp bóp cánh tay, duỗi duỗi chân rồi lẩm bẩm: "… Chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ? Tuy vẫn còn hơi yếu một chút nhưng bác lại chỉ cảm thấy đói thôi…"
Cố Niệm Chi ngây ra.
Phụt!
Đột nhiên cảm thấy rất buồn cười thì "nàm thao" giờ?
Bác Tống thực sự đáng yêu quá đi mất…
Cố Niệm Chi cười híp mắt nhìn Tống Cẩm Ninh, có lẽ quên đi ký ức của mười sáu năm cũng không phải chuyện gì không tốt. Dù sao cũng đều là mấy chuyện không hay ho gì, không nhớ thì không nhớ thôi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com