"Muốn tôi đi ư? Tôi có thể làm được gì chứ?" Trần Liệt vội nuốt thức ăn trong miệng xuống, uống một ngụm nước, đưa mắt liếc ngang Hoắc Thiệu Hằng một cái, "Sao anh không tự đi?".
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, "Tôi không thể đi được. Bây giờ không phải là thời cơ chín muồi, vẫn chưa thể để người khác phát hiện tôi là người giám hộ của con bé được. Cậu biết mà, nếu bây giờ bị bên đó phát hiện, rất có thể Niệm Chi sẽ không về được nữa."
Trần Liệt đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng, ngước đầu nhìn trần nhà, lầm bầm nói: "Đã sáu năm rồi không có ai đến tìm Cố Niệm Chi, chúng ta cũng không tìm ra được lai lịch của con bé. Anh nghĩ... liệu có phải chúng ta đã nghĩ quá nhiều không? Liệu có khi nào, con bé thực sự chỉ vừa khéo là một đứa bé mồ côi cả bố lẫn mẹ, không còn bất cứ người thân nào trên cõi đời này không?"
Đáy mắt Hoắc Thiệu Hằng sâu thăm thẳm, một tay chống đầu, tay còn lại liên tục xoay tròn đồng xu vàng kẹp giữa ngón tay.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com