Vẫn là giọng điệu cưng chiều và âm thanh trầm thấp mê người quen thuộc đó… Trước kia, chỉ nghe Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện như thế này thôi, hai chân Cố Niệm Chi đã mềm nhũn vô lực rồi chứ đừng nói đến chuyện còn phải nhìn vào đôi mắt quyến rũ kia của anh nữa.
Mỗi lúc anh tập trung nhìn cô, ánh mắt chăm chú ấy khiến cô có cảm giác như mình là sự tồn tại duy nhất khiến anh cảm thấy hứng thú trên cõi đời này vậy.
Nhưng thực tế thì sao?
Cố Niệm Chi khe khẽ lắc đầu, bình thản ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng.
Đôi mắt của cô rất to. Khi bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, thậm chí còn có thể khiến anh nhìn thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong đó.
Thế mà bây giờ, trong đôi mắt truy hồn đoạt phách trong trẻo như nước hồ thu mang theo ánh xanh ngọc bích ấy, lại chẳng hề có vẻ si mê đắm đuối và yêu thích như trước kia anh từng quen thuộc nữa.
Lòng Hoắc Thiệu Hằng nặng trĩu.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com