Hoắc Thiệu Hằng nâng khuôn mặt nhỏ của Cố Niệm Chi lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn mềm của cô, từ từ di chuyển tới trên bờ môi.
Hôm nay cô bận rộn tới tận trưa, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Hoắc Thiệu Hằng đã đến.
Trên mặt cô mang theo vẻ đỏ ửng tự nhiên sau khi lao động, đôi môi xinh đẹp có màu hồng phấn nhạt.
"Cho dù có tẩm bổ thế nào, môi của em vẫn cứ nhạt màu như thế." Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi thật kĩ, "Lúc nào rảnh, có muốn Trần Liệt kiểm tra cho em một chút không?"
Cố Niệm Chi tách hai tay của Hoắc Thiệu Hằng ra, lắc đầu trong lòng bàn tay anh, "Không cần đâu, em không bị bệnh gì cả, màu môi mọi người không giống nhau mà. Có người trời sinh đã nhạt rồi, có người thì lại đậm. Thật ra em thích màu môi tự nhiên hơi nhạt một chút."
"Vì sao?"
Hoắc Thiệu Hằng không hiểu.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com