"Thật sự là nơi hồi bé em từng ở à?" Cố Niệm Chi nghi hoặc khẽ nhíu mày. Ánh mắt cô đảo qua mặt Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, thấy bọn họ đều đang mở to mắt nhìn mình và Hoắc Thiệu Hằng, cô bất giác hơi thẹn thùng nhưng lại không kìm được sự vui vẻ.
Ở trước mặt người khác, Hoắc Thiệu Hằng luôn giữ khoảng cách không quá thân mật với cô để tránh hiềm nghi, lẽ nào cô càng ngày càng gần lúc tu thành chính quả rồi sao?
Nụ cười trên mặt Cố Niệm Chi càng rạng rỡ hơn. Hai tay cô chống cằm, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, em không nhớ tí gì cả…"
"… Em vốn không nhớ rõ chuyện trước đây mà." Âm Thế Hùng chế giễu cô, "Nên không nhớ rõ một hòn đảo nhỏ cũng không có gì là lạ."
Không ngờ Cố Niệm Chi lại không hề phản bác câu nào. Cô trịnh trọng gật đầu, nói: "Nói cũng có lý. Cho nên, hòn đảo đó có ý nghĩa gì với em? Tại sao em phải đi tới đó?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com