Trong chư thiên vạn giới, người mà siêu thoát mọi thứ, không bị ràng buộc câu thúc gì cả, được gọi là đại thánh.
"Ò ó o o ..."
Tiếng gà trống gáy, khi Mặt Trời còn chưa mọc, tiếng gáy đã vang vọng cả một khoảng trời của thôn xóm nhỏ.
Nằm ở trên giường gỗ, Tôn Hằng mở to hai mắt.
Xung quanh nhà đều là gỗ, nóc nhà làm bằng rơm, trên đó một con nhện đang chăm chỉ đan lại hang ổ của nó, nó làm vậy ít nhiều cũng tính chiếm chỗ ở của người khác còn gì.
Xuyên không rồi!
Tôn Hằng lại lần nữa trừng mắt nhìn lên trần nhà. Cho dù hiện tại hắn đã xuyên không đến thế giới này cũng được hai năm rồi, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Cái thế giới này còn lâu mới sánh được như những gì trong sách hay viết về dị giới.
Ở đây, "quần áo chẳng đủ che thân" không còn đơn thuần là một câu thành ngữ, mà chính là hiện thực. Một nhà bốn người chỉ có hai bộ quần áo là chuyện hết sức bình thường.
Còn về lương thực, mỗi ngày ở đây, điều cần nghĩ ngợi không phải là hôm nay nên ăn gì mà là ăn gì để có thể sống. Người nơi này một năm thì nửa năm phải chịu cảnh đói. Khi mùa đông tới, một nhà chết đói mấy người, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Còn về nơi ở, nhà ở đây toàn là nhà tranh, bị gió lùa quanh năm, mưa một cái thì trong thôn không nhà nào là không bị dột.
Nhưng vẫn chưa hết. Còn về đi lại, nơi đây không có phương tiện gì khác ngoài đi bộ. Ngoại trừ dựa vào đôi chân của mình, căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Các loại phong tục tập quán thì rất đơn giản, điều này cũng dễ hiểu thôi. Trong cái thời đại này, con người ngay đến hờn dỗi nhau còn không biết chứ đừng nói chi tới việc tổ chức lễ hội.
Ngôi làng nhỏ này chỉ có mấy chục người sinh sống, nhưng tuổi thọ trung bình của họ đều dưới 30 tuổi. Đó là còn chưa tính đến những đứa trẻ đáng thương vừa mới sinh ra đã chết.
Ngoài ra, theo Tôn Hằng biết được, trong toàn bộ cái thôn này, trước giờ chỉ có hai người là đi ra khỏi thôn quá mười dặm.
Không một ai biết chữ, ngay cả cách họ nói chuyện với nhau, đều rất mộc mạc.
"Nhị Đản! Dậy chưa?"
Tôn Nhị thúc, người hàng xóm kế bên nhà, đập cửa phòng của Tôn Hằng.
Nhìn vào cái ván cửa đang lắc lư, Tôn Hằng rất lo lắng về việc liệu nó có rơi ra luôn hay không.
Chuyện cũng không phải là chưa từng xảy ra.
"Thúc, ta dậy rồi."
Tôn Hằng trả lời, tay vén chăn lên, trong lòng hắn thầm than, tấm chăn này dùng nhiều năm, hiện tại đã quá cũ, đã bị hắn đạp rách một mảnh lớn.
Hắn thay một cái áo choàng ngắn màu nâu được may bằng một loại vải thô, vạt áo dài đến phần mông, quần phủ ngang đùi, dùng dây thừng quấn chặt ngang hông để buộc lại, bước trên đôi giày bằng rơm. Xong xuôi, Tôn Hằng ngồi dậy và bắt đầu làm việc.
Cơ thể này của hắn, năm nay vừa đúng mười tuổi. Cha mẹ hắn năn trước vừa mới qua đời vì bệnh nặng, để lại hắn lẻ loi trơ trọi một mình. Sau đó hắn cũng mắc bệnh phong hàn, nằm trên giường chờ chết.
Vào đúng thời điểm đó, Tôn Hằng xuyên không, nhập vào thân thể họ Tôn tên Nhị Đản này.
Tôn Hằng lúc trước tuy cũng không có bản lĩnh gì ghê gớm, nhưng sống nhiều năm như vậy, cũng lăn lộn đủ nhiều với công việc bán thiết bị y tế. Đối với chứng bệnh phong hàn này, hắn dư sức có thể tự mình giải quyết được. Thật may cho Tôn Hằng đã thoát được cảnh chết lần hai khi vừa mới xuyên không đến.
Hắn mở cửa, gọi Tôn Nhị thúc vào phòng, tuy cùng là họ Tôn, nhưng quan hệ của hai người cũng không gần gũi lắm.
Tôn Hằng đi lại góc phòng đập đá lửa, bắt đầu nấu nước, đồng thời hỏi: "Nhị thúc có mang theo thịt khô không?"
"Có mang theo đây!"
Tôn Nhị thúc vỗ vỗ cái bọc phía sau lưng của mình, vẻ mặt phấn khởi nói.
Người miền núi đa số xanh xao vàng vọt, Tôn Nhị thúc cũng như vậy, quanh năm ăn không đủ no, nên bây giờ cơ thể cũng không khỏe lắm, tuy bây giờ đã 20 tuổi, mà nhìn còn ốm yếu hơn so với học sinh trung học cơ sở.
"Đun nước nóng làm gì? Tốn thời gian!"
Nhìn Tôn Hằng đun nước Tôn Nhị thúc nói, hắn đưa tay lấy từ trên tường xuống một cây trường thương và một con dao săn sắc nhọn.
"Nên uống nước nóng, nếu không sẽ bị bệnh."
Tôn Hằng vẫn chậm rãi đun nước nóng, hắn thậm chí còn dành thời gian để vuốt lại tóc của mình:
"Nhị thúc tốt nhất nên nhiều uống nước nóng, tốn thời gian một chút nhưng lại tốt cho sức khỏe."
"Nếu có thời gian đun nước, ta thà ôm vợ nằm ở trên giường còn sướng hơn."
Tôn Nhị thúc trợn trắng mắt nói, vừa nói hắn cầm dao săn của Tôn Hằng múa qua múa lại, thập phần khí thế "Cái bẫy mà ta đã đặt không biết có bẫy được con nào chưa, mùa đông sắp đến rồi, nhà đã không còn nhiều đồ ăn, mùa đông năm nay chắc sẽ khó khăn đây."
"Nhị thúc có nhớ nhầm không?"
Tôn Hằng nhìn chậu đất trước mặt, ngơ ngác nói: "Ta nhớ năm nay chúng ta đã săn được không ít thú hoang."
"Đại Nha cần mua quần áo mới."
Tôn Nhị thúc nhìn hắn, mặt đắng chát nói: "Quần áo của con bé quá chật rồi, mùa đông mà mặc chật như vậy sẽ bị lạnh, năm trước tay của con bé cũng vì lạnh quá mà suýt bị hỏng, ta chuẩn bị mua chút bông, may cho nó một ít quần áo."
Tôn Hằng im lặng, lấy chén múc nước nóng ra, lần lượt đổ từng chén nước nóng vào ấm. Sau đó, hắn lấy ra một miếng thịt đã ướp, đặt ở trên lửa nhẹ nhàng nướng.
"Nhị Đản."
Tôn Nhị thúc ngồi xổm bên cạnh Tôn Hằng, nhìn Tôn Hằng nướng thịt với vẻ mặt buồn cười mà nhếch miệng nói: "Ta phát hiện ra, từ lúc ngươi bị bệnh, khát vọng sống của ngươi mãnh liệt hơn ...
Cái này, giống như nhà giàu nhiều tiền ham sống sợ chết vậy."
"Ta muốn trân trọng cuộc sống của mình."
Tôn Hằng mặt không biểu cảm mở miệng nói tiếp: "Ta có thể khỏi bệnh, là do ta mạng lớn, ta cũng không muốn bị bệnh thêm lần nào nữa."
"Ngươi phúc lớn mạng lớn."
Tôn Nhị thúc mở miệng cười: "Sau này chắc sẽ tốt hơn. Đúng rồi, ngươi thấy Đại Nha thế nào? Để cho con bé cưới ngươi có được không?"
Đến độ mười tuổi, người nơi này đều dựng vợ gả chồng, hơn nữa đều chỉ là hỏi nhau dăm ba câu rồi gả, Tôn Hằng cũng đã quen thuộc với việc này.
Bất quá quen thuộc thì quen thuộc, không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận được.
"Không được."
Tôn Hằng lặng lẽ lắc đầu: "Trương đại bá trên thị trấn đã hứa giúp ta có cuộc sống mới tốt hơn. Nếu ta đã được ban cơ hội, thì ta phải nắm bắt. Ta muốn đi học nghề vài năm, việc này không thể chậm trễ."
"Cuộc sống mới trên thị trấn? Thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"
Tôn Nhị thúc vẫn chưa từ bỏ ý định, ra sức muốn gả con gái của mình đi: "Hơn nữa, cuộc sống bên ngoài dù gì cũng không quen thuộc, ở nhà của mình vẫn là tốt nhất, không phải sao?"
Tôn Hằng không nói tiếp, chỉ là yên lặng lắc đầu, uống một chén nước ấm rồi đứng dậy cất nồi. Tiếp đến, hắn rửa sạch tay để chuẩn bị ăn thịt.
Bởi vì thường xuyên chú ý vệ sinh, Tôn Hằng trắng hơn những thôn dân ở đây một chút, nhất là đôi bàn tay. Đôi bàn tay của Tôn Hằng rất đẹp, vì thế hay bị Tôn Nhị thúc trêu ghẹo, bảo tay của hắn so với tay nữ nhân còn đẹp hơn.
"Có lẽ, ngươi thật sự nên sống ở thị trấn."
Nhìn nhìn động tác đâu vào đấy của Tôn Hằng, Tôn Nhị thúc ngẩn ngơ, sau đó mới thở dài.
Hắn có thể nhìn ra được ý tứ của con gái mình đối với chàng trai này. Nhưng đáng tiếc, Tôn Hằng dường như không quan tâm tới con gái của hắn, một mực muốn rời đi.
Thậm chí, Tôn Hằng còn khuyến khích gia đình hắn dọn đi, Tôn Hằng nói cuộc sống ở đây quá mức nhàm chán.
Nhàm chán sao?
Vậy cuộc sống như thế nào mới được coi là thú vị?
Đối với hắn, có thể ăn no bụng đã là rất vui vẻ rồi!
Được rồi, nếu như Nhị Đản đã không đồng ý, không phải vẫn còn có Hắc Đản ở thôn Đông sao, Đại Nha kết hôn cùng Hắc Đản có lẽ cũng không tệ, Hắc Đản rất khỏe, có thể giúp Đại Nha có một cuộc sống tốt.
"Nhị thúc ăn thịt nướng này."
Tôn Hằng đem miếng thịt mình đã gặm một nửa đưa Tôn Nhị thúc nói: "Uống chút nước ấm đi, có thể làm ấm bụng đấy."
"Ta cũng có thịt!"
Tôn Nhị thúc gỡ cái bọc từ sau lưng xuống, từ bên trong lấy ra một miếng thịt, ăn như hổ đói, hắn bưng nước lên uống một ngụm dài: "Ngươi tự ăn đi, ai cũng biết sức ăn ngươi khỏe! Còn nữa, đừng lầm bà lầm bầm nữa, chuẩn bị nhanh lên!"
Tôn Hằng cười cười, người trong thôn này, sức ăn đều rất khỏe, chưa từng có ai nói rằng họ đã ăn no cả.
Tuy nhiên, sức ăn của hắn lớn hơn họ nhiều, điều này khác biệt so với thôn dân còn lại.
Hắn ăn nhiều, nhưng hắn không lãng phí thức ăn!
Không để ý đến Tôn Nhị thúc đang thúc giục, Tôn Hằng vẫn nhai chậm nuốt kỹ, tốc độ ăn của hắn cũng không nhanh.
Ăn xong thịt, uống xong nước, Tôn Hằng đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng hoạt động cơ bắp để thư giãn gân cốt. Sau khi tự kiểm tra trình trạng cơ thể của chính mình, hắn chậm rãi gật đầu.
Với tư cách là một người xuyên việt, Tôn Hằng cũng là có bàn tay vàng!
Mặc dù vào hoàn cảnh hiện tại, tác dụng của nó là không lớn.
Ở kiếp trước, Tôn Hằng là nhân viên chuyên bán thiết bị y tế, hắn đã từng quảng cáo việc cấy chip vào cơ thể, nghĩa là đặt một con chip vào trong da, nó sẽ liên tục theo dõi tình trạng thân thể của Kí chủ, sau đó phản hồi về dụng cụ điện tử.
Nghe có vẻ là công nghệ cao, nhưng kỳ thực cũng không có tác dụng gì nhiều.
Bàn tay vàng của Tôn Hằng cũng có chút tương tự với thứ đó.
Hắn có khả năng kiểm tra tình trạng thể chất của mình vượt qua cảm giác của người thường, chỗ nào không thoải mái, hay chỗ nào cần điều chỉnh, chỉ cần bình tĩnh quan sát, hắn có thể phát hiện được.
"Ồ..."
Tôn Hằng duỗi tay ra một phát, dao săn trên tay Tôn Nhị thúc liền nằm gọn vào tay hắn, hắn chém về phía trước vài cái, tuy rằng sức của đứa trẻ mười tuổi vẫn còn yếu, nhưng mà con dao dưới tay của hắn, cảm giác rất mạnh mẽ, lực đạo cũng không kém Tôn Nhị thúc bao nhiêu!