Khang châu.
Trên một đường con đường hẹp dài.
Con đường này vắng vẻ, người đi qua lại cũng ít, triều đình cũng không chú ý nhiều tới nó, đã lâu rồi không phái người đi tu sửa, nên nó đã trở nên nhấp nhô gồ ghề.
Nếu như trời mưa, thì càng lầy lội, khó đi.
Dần dần, người đi đường này trở nên thưa thớt.
Vì thế, cỏ hoang mọc khắp nơi, hai bên đường hoang vu, ngay cả trạm dừng chân cũng đều bị bỏ hoang.
Nhưng mà, ở trên con đường này, vẫn còn một quán rượu nho nhỏ, đang cố gắng bám trụ.
Có lẽ bởi vì nơi này chỉ có mình chỗ này là quán rượu, nên buôn bán cũng không tệ.
Nhất là mấy ngày gần đây.
"Khách quan, mời vào trong!"
Con trai độc nhất của chủ quán kiêm chức tiểu nhị, ân cần dẫn một người đi vào quán rượu: "Ngài muốn ăn gì không, tuy nơi này của chúng ta vắng vẻ, nhưng lại chuyên bán rượu ngon của triều đình, rất thơm ngon."
"Lấy hai món rau, một bàn thịt, rượu, đưa trước một vò."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com