"Đi đi!"
"Đi nhanh một chút!"
Đôi mắt đẹp của Diêu Nhân rưng rưng, liều mạng xô đẩy hai người Tần Liên ra khỏi tiểu viện.
Nhưng có thể nhìn ra được, đối với bình đan dược kia nàng trước sau không cam tâm.
Đợi đến khi đóng lại cửa viện, Diêu Nhân đã không nhịn được ngồi xổm ở sau cửa, cúi đầu khóc nức nở.
Bất quá nghĩ đến sư huynh té xỉu trong phòng ở hậu viện, nàng lại vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, vội vã chạy tới.
Trong phòng ngoại trừ Lệnh Hồ Thương đang hôn mê, còn có hai người.
Lệnh Hồ Thương đã được đưa lên trên giường, tuy rơi vào hôn mê, nhưng trên gương mặt tuấn tú vẫn lộ ra vẻ thống khổ giãy dụa.
Dường như rơi vào ác mộng, không thể thoát ra..
Thương Châu đứng ở một bên, mà Tôn Hằng thì lại ở bên giường hơi nghiêng thân thể, một tay nhẹ nhàng lướt qua trán của Lệnh Hồ Thương, như muốn kiểm tra xem tình huống của hắn.
"Trước... Tiền bối."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com