Tôn Hằng cầm một cây Song Sinh Hoa trong tay, mặt không biểu cảm gì đứng ở hư không, lặng lẽ nhìn thẳng về phía đối diện.
Nhưng trong lòng hắn lúc này lại kinh hoàng không thôi, thúc giục hắn mau chóng rời đi, cũng không biết sát cơ kia đến từ đâu, đã đổi trốn về phương nào?
Hơn nữa, việc trước mắt còn chưa có được giải quyết.
Trong tay hắn, Linh Hoa trắng không tì vết lay động kịch liệt, muốn hướng về phía đối cây Song Sinh Hoa ở đối diện mà đi.
Không rời không bỏ, chính là bản tính của Song Sinh Hoa.
Cho dù ở trong trận đấu pháp vừa rồi bị người ta phân thành hai nhánh, mỗi người một nhánh thì nó vẫn như cũ mà ra sức giãy giụa kịch liệt.
Nguồn sức mạnh này thật lớn, dù có là Tôn Hằng thì cũng phải dốc hết sức áp chế mới có thể để cho Linh Hoa không tuột tay bay ra.
Tuy nhiên, giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp.
"Bát Quái, trấn!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com