Nhạn Phù Sơn, một ngọn núi cao vút tới tận mây.
Ngọn núi hình dáng hơi nghiêng, cao vút, sườn dốc thẳng đứng, giống như một cây Thiên Kiếm, phái biển mây, xuyên thẳng lên trên cao, gió thổi rất mạnh.
Ở lưng chừng núi, có một chỗ nhô ra, tạo nên một khu vực bằng phẳng.
Trên đó, lúc này có một người ngồi xếp bằng bộ dáng khoan thai, dựa vừa lưng núi, ngắm nhìn phong cảnh núi non.
Dáng vẻ người này cường tráng, mặc một bộ áo dài màu tím nhạt, tóc dài sau lưng cũng không buộc lại, gió núi thổi, làm chúng tung bay tự do.
Khuôn mặt không có gì đặc biệt, nhưng lại có một dáng vẻ khoan thai, hai mắt hiện lên vẻ kiên định, nhìn về dãy núi có vẻ mừng rỡ.
Mấy năm qua, trên khuôn mặt mọc ra một ít râu, làm cho hắn nhìn có vẻ già dặn hơn trước.
"Ô..."
Tôn Hằng nhẹ nhàng đặt Sáo Huân lên miệng, thổi lên một tiếng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com