Hắc Mộc Lâm.
Cây cối tươi tốt, không biết loại cây gì, nhưng cành lá chúng xem lẫn dày đặc, cũng khiến cho đám Thiên Hạt Cổ ở trên không không có tìm được mục tiêu.
Cành lá cứng cỏi và sắc bén, như thanh kiếm đâm thẳng tới, cản trở đám độc trùng này bổ nhào xuống.
Rất lâu sau, đám Thiên Hạt Cổ ở trên trời mới không có mục tiêu, tức giận vỗ cánh bay đi.
Ở dưới cây cối, tinh thần căng thẳng của Tôn Hằng mới được thả lỏng một ít.
Bị hơn một ngàn con Thiên Hạt Cổ khát máu truy kích, với hắn mà nói, thì đây cũng là một loại áp lực rất lớn.
"Ken két. . ."
Tiếng bước chân, vang lên từ phía xa xa.
Tôn Hằng cũng không để ý tới, vào rừng không lâu, là hắn đã biết nơi này có người rồi.
Nhưng trong suy nghĩ của hắn. nếu mình không gây chuyện, thì người kia cũng không tìm mình làm gì.
Ở sâu trong Uyên Sơn rất nguy hiểm, không chỉ có hung thú độc trùng, mà còn có lòng người, nên thường thường mọi người rất ít khi giao du với nhau.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com