Con mắt thứ ba của Tam Nhãn Địa Hùng to như trứng ngỗng, trắng sáng như ngọc, hơi hơi phát sáng.
Khi gỡ nó từ trên trán xuống, lúc này sức mạnh hệ thổ bốn phương hội tụ tới, giống như từng dải lụa, nhẹ nhàng xoay tròn vòng quanh nó, cực kỳ thần dị.
Lệnh Hồ Minh cầm con mắt như ngọc này, tung hứng tới lui, sắc mặt toàn nét cười.
Ban đầu hắn cũng không có lòng tin với Tôn Hằng, chỉ tùy ý thử một chút, lại không ngờ, đã đạt được mục đích.
Có vật này, người kia sẽ không tìm lý do nữa.
Lúc này hắn chắp tay với Tôn Hằng, cười nói: "Tôn huynh đệ, đa tạ!"
"Khách khí!"
Giọng nói Tôn Hằng vẫn vững vàng: "Theo như nhu cầu mà thôi."
"Ha ha…"
Lệnh Hồ Minh ngửa đầu cười, lập tức lóe lên, một đống lông đuôi của Phong Côn Điểu bay tới trước mặt Tôn Hằng.
Tốc độ của hắn kinh người, bước tới, lùi về sau trong nháy mắt như kiểu thuấn di vậy.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com