"Ong..ong..."
Tiếng vỗ cánh của Thiên Hạt Cổ, vang vọng khắp Hắc Mộc Lâm.
Một đám Thiên Hạt Cổ tối đen như mực, bao vây Ngã Bách Độc lại.
Một đám Thiên Hạt Cổ còn lại, thì đào mảnh đất ở bên cạnh, hiện ra hai cổ thi thể chỉ còn nửa người.
"Thẩm Kỳ?"
Sau khi thấy hai cổ thi thể này, Ngã Bách Độc nhịn không được ngửa mặt cười to: "Giết đúng người rồi, giết đúng rồi đó! Tiểu tử, ngươi đúng là tự tìm đường chết mà!"
Xa xa, ở trong đám cành lá che phủ, cũng có hai bóng người đang lẳng lặng dò xét.
...
Hai ngày sau.
Chỗ sâu nhất trong Uyên Sơn.
Phía trước, sương mù màu trắng vô biên vô kể, bao phủ khắp thiên địa này.
Sương mù này rất bất thường, dường như được tạo thành từ vô số hạt nhỏ, mang cho người đi vào một loại cảm giác kỳ lạ.
Gió thổi cũng không lay chuyển!
Phạm vi sương mù bao phủ, cũng không biết rộng lớn bao nhiêu.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com