Vũ trụ mênh mông, trống vắng, lạnh như băng, hắc ám tựa như vĩnh hằng.
Tuy có hàng tỷ vì sao tô điểm, nhưng đối với vũ trụ rộng lớn vô hạn mà nói, chỉ có hắc ám mới là màu sắc chân chính của nó.
Tôn Hằng đưa mắt nhìn về bốn phương, nhìn thấy cảnh này, không khỏi xuất hiện một cảm xúc trước kia chưa bao giờ có.
Đây chính là cảnh giới đề thăng mang đến cảm ngộ, là ánh mắt tăng lên nên nhìn vũ trụ cũng mang theo cảm giác đặc biệt.
Phía trước, Lý Tà đang điên cuồng chạy thục mạng, nhưng Tôn Hằng vẫn không nhanh không chậm đuổi theo.
Lý Tà cũng không hiểu rõ ràng, hắn xuyên qua hư không nhiều lần như vậy, cuối cùng chỉ đi được một khoảng cách bé nhỏ.
Phần lớn thời gian, hắn đều đảo quanh chỗ cũ mà thôi.
Một ý niệm của Tôn Hằng, đã khiến cho thời không xảy ra biến hóa.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, mặc kệ Lý Tà đứng ở góc thời gian nào, độn đi hướng nào, cũng khó thoát khỏi hắn.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com