An Noãn là thiên kim tiểu thư của An gia. Lần đầu tiên gặp gỡ cô đã trúng tiếng sét ái tình với Mạc Trọng Huy. Cô dành thời gian ba năm, mặt dày, lì lợm đeo bám, theo đuổi bằng được hắn. Cuối cùng ước mộng thành hiện thực, hai người tổ chức đám cưới. Trong lễ đính hôn, cô và ba phát hiện ra hắn ngủ cùng người con gái khác. Vì rơi vào bẫy của tình địch, ba cô mất, nhà tan cửa nát, bản thân cô còn phải ngồi tù 3 năm. Mạc Trọng Huy người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận gần như trở thành "bóng đè" trong tim cô suốt ba năm qua. Ba năm ngồi tù oan, khi được thả ra, cô hai bàn tay trắng, còn hắn đã trở thành nhân vật thần bí gian xảo, một tay che trời ở Giang Thành. Liệu còn trò đùa nào của số phận đang chờ đợi cô?
"Két… Két", cửa sắt trại giam Giang Thành mở rộng, An Noãn chầm chậm bước từ trong ra ngoài. Nhân viên trại giam phía sau thúc giục, "Nhanh lên coi, chẳng lẽ muốn ngồi thêm mấy năm nữa à?" An Noãn lắc đầu, bước chân nhanh hơn.
Khoảng thời gian gần đây, cô vẫn luôn suy nghĩ, vì sao Hà Tư Kỳ không dứt khoát một dao giết chết cô luôn hoặc giá họa cho cô một tội danh giết người, để cô có thể dành cả đời ở đây, không bao giờ phải ra ngoài đối mặt với thế giới rối ren phức tạp này, cũng không cần đối mặt với lòng người dơ bẩn thối nát.
Ba năm ở nơi đây, cô đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều. Hằng đêm mất ngủ, trong đầu An Noãn luôn hiện ra hình ảnh khi còn nhỏ, ba thường ôm cô trên đùi, hôn nhẹ lên tóc cô, nói lời ấm áp nhất trên đời, rằng "Noãn Noãn của ba, thiên thần của ba, ba hy vọng cả đời con có thể mỉm cười tựa ánh dương, mãi bình yên ấm áp."
"Mỉm cười tựa ánh dương, mãi bình yên ấm áp", cô thầm nhủ trong lòng, ngước nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu. Ánh mặt trời tuy chói mắt, nhưng lại rực rỡ vô cùng.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn..." Một giọng nói quen thuộc đang gọi tên cô ở cách đó không xa.
An Noãn chạy tới ôm lấy người đàn ông trung niên đó, khàn giọng gọi: "Chú Thường."
"Cháu ngoan, ba năm này chắc cháu chịu khổ nhiều rồi, cuối cùng cũng đã qua. Sau này, chú Thường sẽ chăm sóc cháu, không để cháu chịu khổ nữa."
Chú Thường từng là bạn thân của ba cô, là bậc trưởng bối đã dõi theo quá trình trưởng thành của cô từ nhỏ đến lớn. Ba năm trước, ba cô xảy ra chuyện, chú Thường cũng bị liên lụy. An Noãn vẫn luôn cảm thấy áy náy với nhà họ Thường. Ba năm cô ở đây, chú Thường và Thường Tử Phi đã đến trại giam rất nhiều lần, nhưng cô không dám gặp họ.
Xe chạy từ trại giam về nhà họ Thường. Dọc đường đi, chú Thường nói với cô về sự thay đổi của Giang Thành trong ba năm qua.
Cô gần như sắp không nhận ra thành phố này nữa, không ngờ lại phát triển nhanh đến vậy.
Nơi ở hiện giờ của nhà họ Thường là một biệt thự nhỏ sang trọng, chú Thường giải thích với cô, "Đây là nhà do Tử Phi kiếm tiền mua. Hai năm nay, nó hợp tác với một người bạn mở công ty, cũng kiếm được kha khá nên đã mua căn biệt thự này cho cô chú. Nhưng nó lại không thường ở đây mà mua chung cư ở bên ngoài. Môi trường ở đây tốt, chú và dì Nghê của cháu ở đây dưỡng lão đúng là rất tuyệt."
Chú Thường kéo tay cô đi vào. Bên trong biệt thự lớn chỉ có một mình dì Nghê. An Noãn vẫn gọi "dì Nghê" thân mật giống như lúc trước.
Nhưng bà lại không nhiệt tình như hồi đó, chỉ hơi nhếch khóe miệng, lạnh nhạt đáp, "Ồ, ra rồi à, hình như gầy đi rồi."
Dường như chú Thường cũng cảm thấy không khí không tốt, cười nói, "Dì Nghê đã làm cho cháu một bàn thức ăn ngon. Chú Thường đưa cháu đi xem phòng trước đã."
Phòng được chuẩn bị cho cô ở lầu hai hướng về phía Nam, đón ánh mặt trời rất tốt, bên trong còn bày biện tông màu hồng công chúa. Từ màn đến giường, cả chăn ga gối đệm đều là màu hồng phấn, nhưng cô đã sớm không còn gì để mơ mộng nữa rồi.
"Mấy thứ này đều là Tử Phi cho người chuẩn bị, cháu có thích không? Chú nhớ trước đây cháu thích màu hồng phấn nhất. Mỗi lần ba cháu đi công tác mua quà về, cả giấy bọc cũng phải dùng màu hồng."
Tim An Noãn thắt lại, lạnh nhạt gật đầu.
"Tuy rằng ba cháu không còn nữa, nhưng cháu vẫn còn chú dì. Chú dì đều là người thân của cháu, sau này cứ coi đây là nhà mình." Chú Thường nắm tay cô thân tình nói.
"Cảm ơn chú Thường, chú đi giúp dì Nghê trước đi ạ, cháu sửa soạn một chút."
"Được, một lát nấu cơm xong chú Thường sẽ lên gọi cháu. Tử Phi đi công tác nước ngoài. Tử Hinh cũng đi du lịch theo rồi, mấy ngày nữa sẽ về."
Sau khi chú Thường đi, An Noãn vẫn không động vào hành lý. Cô ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn cảnh đẹp bên ngoài. Bỗng nhiên cô có một cảm giác không chân thật lắm.
*****
Dưới lầu, hai vợ chồng đang cãi nhau không ngừng.
"Vừa nãy thái độ của bà với Noãn Noãn là sao, trước kia đâu có như vậy!"
"Tôi còn muốn hỏi ông đấy, vì sao lại đưa nó về nhà? Kẻ từ trong tù ra rất đen đủi. Nhà họ An của cô ta hại nhà chúng ta chưa đủ thảm sao? Vốn dĩ ông có tiền đồ xán lạn, nhưng sau khi An Hồng Minh xảy ra chuyện, ông lại bị cho về hưu sớm. Tử Phi, ở nước ngoài đang yên đang lành, vừa nghe nói nhà họ An có chuyện thì lập tức bỏ học về nước, còn không phải vì con nhỏ An Noãn này sao. Vậy mà bây giờ ông còn đem nó về nhà. Lẽ nào ông muốn con trai mình cưới một con bé từng ngồi tù à!"
Thường Bách giận tái cả mặt, nghiến răng nghiến lợi quát, "Bà đừng quên, hồi đó tôi có thể ngồi vào vị trí ấy, đều là do một tay ba của An Noãn đề bạt. Ông ấy có ơn với nhà chúng ta. Chúng ta nhìn Noãn Noãn lớn lên. Bây giờ nó đã hai bàn tay trắng, cũng chỉ còn lại chúng ta. Nó với Tử Phi cũng là thanh mai trúc mã, nếu hai đứa thật sự có thể đến với nhau thì đó là duyên phận, chúng ta nên tác thành cho chúng."
Nghê Tuệ cười giễu cợt, mỉa mai nói: "Người ta kiêu ngạo lắm đấy, còn coi thường Tử Phi của chúng ta đấy. Trước kia không phải là nó một lòng một dạ muốn gả cho Mạc Trọng Huy sao? Đính hôn luôn rồi cơ mà. Hừ, Mạc Trọng Huy không cần nó nữa, tuột mất con cá sộp rồi mới chọn Tử Phi nhà chúng ta. Nó muốn vào cửa nhà họ Thường chúng ta, nằm mơ đi, tôi tuyệt đối không đồng ý."
An Noãn đứng ở đầu cầu thang, nghe động tĩnh trong phòng bếp, yên lặng xoay người lên lầu.
Cô nhớ rõ trước kia dì Nghê luôn thích nắm tay cô nói đùa, "Sau này, Noãn Noãn lớn lên rồi gả cho Tử Phi nhà dì làm con dâu của dì nhé."
Cảnh đời đổi thay, vật vẫn vậy mà lòng người đã khác, có lẽ đây mới là hiện thực. Ba năm trước cô đã cảm nhận được một cách sâu sắc điều này, ba năm sau cô có thể thản nhiên chấp nhận mọi thứ.
*****
Bữa trưa rất phong phú, chỉ có ba người họ cùng ăn.
Sắc mặt của Nghê Tuệ không tốt lắm. Chú Thường thì vẫn gắng khuấy động bầu không khí.
"Noãn Noãn, chú nhớ trước kia cháu thích ăn đồ của dì Nghê cháu nấu nhất, đây đều là món yêu thích của cháu, có nhớ mùi vị này hay không?"
An Noãn cười gật đầu, "Dạ ngon lắm ạ, lâu lắm cháu không được ăn những món này rồi ạ."
Thường Bách khẽ thở dài, xót xa nói, "Đứa bé đáng thương, ba năm nay chắc là không được ăn một bữa ngon, từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Ba cháu nếu có linh, nhìn thấy con gái yêu quý nhất của ông ấy..."
"Chú Thường, cháu không sao đâu."
Nghê Tuệ hừ một tiếng, "Bản thân Noãn Noãn cũng không đau lòng, ông khổ sở cái gì!"
"Bà nói kiểu gì thế hả?"
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, An Noãn nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Chú Thường, hôm nay cháu sẽ không ở lại đây đâu ạ."
Thường Bách lập tức nhìn về phía cô, cưng chiều nói, "Con bé ngốc, cháu không ở lại đây thì ở đâu chứ. Sau này đây chính là nhà của cháu."
"Chú Thường, ở đây cách nội thành xa quá, cháu ở lại không thuận tiện. Cháu đã liên lạc được với bạn rồi, tạm thời cháu sẽ ở nhà cô ấy, sau đó đi tìm việc làm."
Thường Bách kiên quyết phản đối, "Không được."
Nghê Tuệ đang hí hửng mừng thầm nghe chồng mình nói xong mặt lạnh tanh, hầm hừ nói, "Sao lại không được? Giờ con bé chỉ có một mình, đương nhiên phải nghĩ cách tự nuôi sống mình. Con gái thời nay, đâu còn được bố mẹ nuôi nữa. Tử Hinh nhà chúng ta không phải cũng ra ngoài làm việc đấy thôi, sao không thấy ông đau lòng gì cả."