webnovel

Chương 21: Cầu hôn

Éditeur: Nguyetmai

Điều này làm sao An Noãn không hiểu chứ. Nhưng có đôi khi, bạn càng muốn nắm giữ một thứ gì đó, nó lại càng tuột khỏi tay bạn.

"Noãn Noãn, hãy nghe chị nói một câu, chuyện với Thường Tử Phi, em nên giải quyết sớm một chút đi, nếu như có thể sống với nhau, hãy dũng cảm kiên cường mà đến với nhau. Nếu như thật sự không còn cách nào khác, thì hãy nói rõ với anh ta. Dù sao hai người cũng đã tới tuổi kết hôn rồi, không thể cứ trì hoãn mãi như thế."

"Em biết rồi. Ngày mai em sẽ nói rõ ràng với anh ấy."

Một cách vô thức, An Noãn vẫn muốn trốn tránh, không muốn đối mặt với tình cảnh buồn bã và tồi tệ này.

Đêm đó, An Noãn nằm trên giường, trằn trọc suốt đêm không ngủ được. Bên cạnh cô, La Hiểu Yến ngủ rất say, có lẽ là đã quá mệt mỏi, dù trái tim có kiên cường đến mấy, cũng cần có thời gian nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, An Noãn vội vàng xuống lầu trước khi Thường Tử Phi rời đi.

Có lẽ Thường Tử Phi vừa mới tỉnh dậy, đang định rời đi. Nhìn thấy An Noãn đứng trước xe, anh ta vội xuống xe.

"Rốt cuộc em cũng chịu tới gặp anh rồi?"

Khóe miệng nhếch lên có chút cay đắng, Thường Tử Phi bước tới nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, nói xoa dịu:

"Tất cả đều là lỗi của anh, em đừng giận nữa, có được không?"

An Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nói:

"Thường Tử Phi, mấy ngày nay, em đã suy nghĩ rất kỹ, chúng ta không nên ở bên nhau."

Thường Tử Phi nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại:

"Vì sao?"

"Bởi vì em không yêu anh, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em cũng không yêu được anh. Bởi vậy, em không muốn tiếp tục lãng phí thời gian của anh, cũng không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của em. Một người con gái từng bị tù tội như em, không thể chịu được hết lần này đến lần khác thất bại trong tình yêu."

"An Noãn, thật ra em vẫn có thể nói ra những lời tàn nhẫn hơn đối với anh!"

Thường Tử Phi điềm tĩnh nghiêm nghị nói:

"Tình yêu là chuyện từ hai phía, anh không đồng ý khi em đơn phương nói lời chia tay. Lên xe đi, anh đưa em đi làm."

Nói xong, anh ta định kéo cô lên xe.

"Thường Tử Phi, anh đừng làm như vậy nữa. Em rất nghiêm túc nói lời chia tay với anh."

Thường Tử Phi trợn mắt nhìn cô:

"Anh cũng rất nghiêm túc trả lời em, anh không đồng ý."

An Noãn dứt khoát không để ý tới anh ta, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe.

Tới Bách Nhạc, anh ta vẫn hôn lên tóc cô như trước kia, thân mật nói, tan tầm sẽ tới đón cô.

An Noãn mím môi, mở cửa xe bước xuống.

Nếu sớm nghĩ tới sẽ có ngày này, ban đầu không nên dễ dàng rung động. Một người nếu mình chưa từng có được, thì cũng không thể nói là mất đi. Thế nhưng khi đã có được rồi, lại bị tước đoạt, thì trái tim sẽ bị tổn thương.

Bận rộn suốt ngày, An Noãn cũng không có thời gian đâu mà suy nghĩ về chuyện tình cảm.

Tuy nhiên. khi gương mặt khiến người khác tức giận của Trương Húc xuất hiện ở Bách Nhạc, An Noãn rất muốn cho cậu ta một bạt tai.

Trước sau như một, cậu ta vẫn duy trì một nụ cười điềm tĩnh, kính cẩn nói:

"Cô An, nói chuyện một chút được không?

An Noãn cười nhạt: "Chẳng lẽ lại là ông chủ của cậu cho mời? Trợ lý Trương, cậu không thấy là tôi đang rất bận sao?"

Trương Húc vẫn tươi cười: "Ngài Mạc không tới, ngài ấy bảo tôi giao vài thứ cho cô."

An Noãn thấy Trương Húc cầm một túi hồ sơ, lại thấy bọn Ngải Lợi đều vừa làm xong việc, đang liếc nhìn về phía này. Cô hít một hơi thật sâu, thờ ơ nói: "Trợ lý Trương, cậu tới tiệm cà phê trên lầu một chờ tôi, tôi sẽ đến ngay."

"Được."

An Noãn xin Ngải Lợi tạm nghỉ một chút, rồi rời khỏi cửa hàng trước ánh mắt dò xét của mấy chị em.

Trương Húc đã gọi cà phê cho cô, còn cười nói: "Cô An, tôi nhớ trước đây cô thích uống Capuccino, nếm thử cà phê của quán này xem, thực sự là không tệ. Ngay cả ngài Mạc cũng thường xuyên tới đây uống cà phê."

An Noãn nhìn ly cà phê với vẻ chán ghét, hỏi thẳng: "Anh ta bảo cậu giao cái gì cho tôi?"

Trương Húc lấy ra mấy tài liệu trong túi hồ sơ: "Đây là bất động sản ngài Mạc trao cho cô. Căn nhà trước kia cô ở. Năm đó Chính phủ tổ chức đấu giá công khai, ngài Mạc đã tham gia và trúng đấu giá. Bây giờ ngài ấy trả cho cô, sau này cô không phải trọ trên gác xép nữa."

An Noãn hơi nhíu mày.

"Cô An, cô chỉ cần ký tên vào, căn hộ đó là của cô."

Mạc Trọng Huy thật buồn cười. Hắn cho rằng đời này, cô còn có thể ở căn nhà đó nữa sao? Mặc dù nơi đó lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của những tháng ngày cô ở bên ba mình, nhưng lại càng có nhiều hồi ức khiến cô đau lòng. Cô gặp Mạc Trọng Huy lần đầu tiên ở nơi đó. Ngày đó, cô mới đi học về, nhìn thấy ba cô và một người đàn ông lạ ngồi trên sofa nói chuyện trong phòng khách. Từ trước đến nay ba cô không giải quyết công việc ở nhà, ngoại trừ chú Thường và dì Nghê, rất ít người tới nhà cô. Lần đầu tiên An Noãn nhận ra, một người đàn ông lại có thể đẹp đẽ đến mức đó, từng động tác giơ tay, nhấc chân đều toát ra phong thái lạnh lùng và cao quý hơn người. Cô chưa bao giờ tin vào câu "tình yêu sét đánh", nhưng ở trong trái tim của một cô gái mười sáu tuổi, khuôn mặt của chàng trai kia đã khắc sâu mãi mãi, sau này càng không thể phai mờ.

An Noãn không ký tên, nhìn Trương Húc dò hỏi: "Anh ta còn bảo cậu đưa cho tôi cái gì nữa không?"

Trương Húc lại lấy ra một tập tài liệu từ túi hồ sơ:

"Ngài Mạc đưa cho cô một khoản tiền. Ngài ấy nói, coi như là tiền mua chiếc đồng hồ đeo tay kia, số tiền trong này có lẽ là đủ."

Đột nhiên An Noãn cười lạnh thành tiếng, tên đàn ông kia thật đúng là khôi hài. Cô đứng lên, nhìn xuống Trương Húc, nói rành rọt từng chữ một:

"Nhà, tôi không cần, nơi đó có rất nhiều kỷ niệm tồi tệ. Tiền, tôi cũng không lấy, bởi vì chiếc đồng hồ kia là vô giá!"

"Ngài Mạc, cô An không nhận bất cứ thứ gì." Trương Húc báo lại chi tiết tình hình cho Mạc Trọng Huy.

Vẻ mặt Mạc Trọng Huy không chút thay đổi. Dường như hắn đã sớm đoán được điều này.

"Ngài Mạc, kiểu người không màng danh lợi như cô An quả thật là càng ngày càng hiếm thấy. Tuy rằng đã ở cái nơi đó trong suốt ba năm, nhưng tính cách cô ấy dường như vẫn như trước đây, lương thiện, thẳng thắn."

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hà Tư Kỳ cao ngạo bước vào, giọng điệu kiêu kỳ hỏi: "Trợ lý Trương, cậu đang nói ai lương thiện, thẳng thắn? Không phải là cậu lại đang giới thiệu cho ông chủ của cậu cô gái nhà nào đó chứ?"

"Không có, không có, cô Hà cô nghe nhầm rồi."

Hà Tư Kỳ hừ một tiếng, "Tốt nhất là không có gì, nếu để tôi phát hiện ra cậu dám sau lưng tôi tìm cô gái nào cho anh ấy, xem tôi xử cậu như thế nào."

Trương Húc hơi nhíu mày, trộm liếc nhìn về phía Mạc Trọng Huy, trong lòng còn nghĩ, ông chủ của mình ít nhiều cũng sẽ giúp mình nói mấy câu đi. Vậy mà Mạc Trọng Huy từ đầu tới cuối cũng không nói thêm một chữ, ánh mắt luôn hướng ra phía ngoài cửa sổ.

"Ngài Mạc, nếu ngài không còn giao việc gì khác, vậy tôi đi ra trước."

Hễ có mặt Hà Tư Kỳ, Trương Húc có thể tránh đi liền tránh đi. Cậu ta cũng không muốn ở đó mà chịu đựng tính khí của Hà Tư Kỳ.

Sau khi Trương Húc rời khỏi, phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại hai người Mạc Trọng Huy và Hà Tư Kỳ.

Cô ta bước qua, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của hắn, nũng nịu nói, "Em đến rồi sao anh không vui chút nào vậy? Anh có biết đã mấy ngày rồi anh không có về nhà không? Ngày nào cũng gạt em nói việc công ty rất bận, vậy tại sao bây giờ lại ngồi đây ngẩn ra như vậy? Nói với em, trong lòng anh rốt cuộc là đang nhớ đến cô gái nào?"

Chapitre suivant