webnovel

Chương 413: Hai người phụ nữ ông yêu nhất (4)

Éditeur: Nguyetmai

An Noãn cùng ông cụ Thẩm về phòng, giúp ông cụ đánh răng rửa mặt xong, nhìn ông nằm trên giường rồi, cô mới đi ra ngoài.

 Trước khi An Noãn rời đi, ông cụ dặn dò cô: "Nói chuyện tử tế với bác hai cháu đi, nó cũng rất thương cháu, có lẽ còn thương cháu hơn cả ông ngoại."

 An Noãn cười gật đầu.

 Lúc cô ra khỏi phòng của ông cụ thì Thẩm Diệc Minh đã tắt ti vi rồi.

 "Bác hai, đã muộn vậy rồi bác còn chưa ngủ à?"

 Thẩm Diệc Minh cười gật đầu: "Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, ngủ muộn chút cũng không sao."

 "Thức khuya không tốt cho sức khỏe, bác vẫn nghỉ ngơi sớm chút đi. Chúc bác ngủ ngon."

 An Noãn nói xong đi lên tầng, Thẩm Diệc Minh lên tiếng gọi cô lại: "Noãn Noãn."

 An Noãn dừng bước, quay đầu lại cười nhạt hỏi: "Bác hai, còn có việc gì à?"

 Nụ cười lạnh nhạt này giống như một bàn tay vô hình, hung hăng tát vào mặt Thẩm Diệc Minh. Ông chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, ngay cả nụ cười của cô cũng biến thành khoảng cách.

"Không có việc gì, cháu nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."

Ông có quá nhiều điều muốn nói với cô, nhưng phát hiện bản thân không mở lời được.

Có một số sự thật, cô thà cả đời không biết, như vậy sẽ bớt đau lòng, cũng bớt phiền não.

Có lẽ giữa hai người bọn họ mối quan hệ là bác và cháu gái là thích hợp nhất rồi.

Thẩm Diệc Minh đi đến phòng sách, lấy một cái máy ảnh cổ xưa và một quyển album cũ ở ngăn dưới cùng của bàn làm việc ra.

Đây là album ảnh lúc còn trẻ ông làm riêng cho bà. Mỗi một tấm ảnh bên trong đều là đích thân ông chụp cho bà, thậm chí ông chưa từng đưa quyển album ảnh này cho An Noãn xem. Có lẽ là không dám, cũng có lẽ là ông muốn nó trở thành hồi ức của riêng mình.

Lật album ảnh, từng tấm ảnh như dòng nước ùa về trong ký ức của ông. Cô gái trong ảnh thích mặc váy màu trắng nhất, chỉ vì ông từng nói "em mặc quần áo màu trắng giống như thiên sứ hạ phàm, thuần khiết, xinh đẹp".

Ông để ý, trong tủ quần áo của bà, quần áo màu trắng chiếm đa số, hình như từ lúc ông nói câu kia, bà đã không mua quần áo màu khác nữa.

Lúc còn trẻ, ông đã không để ý đến quá nhiều chi tiết nhỏ.

 Người nói bà thuần khiết là ông, người mắng bà bẩn thỉu cũng là ông. Ông không có cách nào tưởng tượng, trái tim nhỏ bé của bà đã chịu đựng sự nhục mạ của ông thế nào.

 Nghĩ đến đây, ông không nhịn được day trán, mỗi lần nhớ lại, nơi này đều vô cùng đau đớn.

Hai người phụ nữ ông yêu nhất, ông đều làm bọn họ tổn thương, may mà Noãn Noãn vẫn còn ở bên cạnh ông, ông vẫn còn rất nhiều thời gian để bù đắp. Nhưng người kia đã không còn nữa, sự tự trách và ân hận ba mươi năm cũng không thể bù đắp sự tổn thương của bà.

 An Noãn vừa trở về phòng, liền gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy.

 Đầu kia giống như đang canh điện thoại, cô vừa gọi đã nghe ngay.

 An Noãn chế giễu: "Anh Mạc, anh trông điện thoại cả đêm à?"

 Mạc Trọng Huy không chút chột dạ vì bị cô vạch trần, ngược lại sảng khoái thừa nhận: "Đúng thế, anh vẫn luôn đợi điện thoại của em, vừa nãy điện thoại đổ chuông, là trợ lý Trương gọi đến, cậu ta bị anh mắng cho một trận."

 "Trợ lý Trương thật tội nghiệp, dù sao cậu ta cũng đi theo anh nhiều năm như vậy, sao anh có thể làm người ta tổn thương chứ!"

 "Em im đi. Nói chuyện đứng đắn nào."

 An Noãn cố ý hỏi: "Cái gì mới là đứng đắn?"

 "Nói em yêu anh mới là đứng đắn nhất."

 An Noãn không chút do dự nói: "Mạc Trọng Huy, em yêu anh!"

 Ngực hắn thắt lại. Nghe cô nói ba chữ này, hắn cảm thấy đau lòng.

 "An Noãn, bây giờ anh đến họ Thẩm đón em được không?"

 "Mạc Trọng Huy, anh đừng lên cơn nữa, bây giờ đã muộn lắm rồi. Hơn nữa ngày mai anh cũng đừng đến, bọn họ muốn chụp ảnh gia đình, ngày mai bác hai em cũng ở nhà."

 Mạc Trọng Huy rên rỉ ở đầu kia: "Vậy lúc nào em mới qua đây?"

 "Ngày kia đi, ngày kia em gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em nhé."

 Mạc Trọng Huy khó chịu nói: "Chụp ảnh gia đình cái gì chứ! Đúng là làm khổ nhau!"

 "Mạc Trọng Huy anh đừng như vậy, em cũng rất muốn chụp ảnh gia đình với mọi người, chỉ là nếu như có anh sẽ tốt hơn."

 Mạc Trọng Huy cười nói: "Sau này chúng ta sẽ chụp ảnh cưới."

 "Em muốn đi mấy nơi chụp ảnh cưới, em muốn đi Paris chụp một bộ, muốn đi Hawaii chụp một bộ, muốn đi Maldives chụp một bộ, muốn đi Luân Đôn chụp một bộ, còn muốn đi Giang Thành chụp một bộ."

 Mạc Trọng Huy nói mạnh mẽ: "Trừ Luân Đôn ra, những nơi khác anh sẽ đưa em đi hết."

 An Noãn bĩu môi, oán trách: "Tại sao không thể đến Luân Đôn, Luân Đôn rất đẹp, nơi đó còn có bốn năm kỷ niệm của em."

 "Im miệng!" Mạc Trọng Huy gầm lên: "Có muốn bảo cả Lâm Dịch Xuyên chụp cùng, hoặc là chụp ảnh em và Lâm Dịch Xuyên với đứa bé không?"

 An Noãn bật cười thành tiếng: "Đúng là một người đàn ông hẹp hòi, lại còn ghen kiểu này nữa. Anh Mạc, anh thật sự khiến em mở rộng tầm mắt rồi!"

 Mạc Trọng Huy lúng túng, chuyển chủ đề: "Hôm nay bác hai em không nói gì chứ?"

 "Không nói gì, hôm nay chỉ ăn một bữa cơm, sau đó em cùng ông ngoại đi tản bộ chút. Đúng rồi, tối nay anh ăn cái gì thế?"

 Hắn lạnh lùng trả lời: "Tối nay anh chưa ăn cơm."

 "Mạc Trọng Huy, anh!"

 "Anh chưa ăn tối thật. Em không có ở đây, anh thấy trống trải lắm, không nuốt được cái gì cả."

 "Mạc Trọng Huy, sao anh lại như vậy hả!" An Noãn tức giận, rất muốn nổi giận với hắn, nhưng phát hiện mình lại mềm lòng.

 Mạc Trọng Huy ở đầu kia trịnh trọng nói: "Cho nên An Noãn, ngày mai chụp ảnh gia đình xong, anh đi đón em."

 An Noãn mím môi, khẽ trả lời: "Mạc Trọng Huy, ngày mai rồi nói, thật ra em muốn ở với ông một ngày nữa."

 Hai người nói chuyện vu vơ đến tận đêm khuya.

 An Noãn hơi buồn ngủ, khẽ nói với đầu kia: "Mạc Trọng Huy, em buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ, anh cúp điện thoại đi."

 "Không cúp, em ngủ đi, anh nghe tiếng em hít thở."

 An Noãn gắt lên: "Mạc Trọng Huy, đồ biến thái."

Nói xong cô cúp điện thoại.

 Mạc Trọng Huy ở đầu kia nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, chỉ đành cười trừ, tối nay nhất định là một đêm không ngủ rồi.

 Hắn đi đến cạnh cửa sổ sát trần, kéo rèm cửa sổ ra. Tối nay rất nhiều sao, ít nhất bọn họ vẫn ở cùng dưới một bầu trời sao, nghĩ đến đây, trong lòng hắn đã được lấp đầy.

 Ngày hôm sau An Noãn dậy hơi muộn, lúc cô xuống tầng, nhiếp ảnh gia đã được mời đến rồi. Tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, hình như chỉ đợi An Noãn nữa thôi. An Noãn nhìn thấy ba bác dâu còn trang điểm nhẹ, Thẩm Thần Bằng và Thẩm Thần Phong, cả nhà Thẩm Thần Dật đều về cả, đúng là đông đủ cả nhà.

 "Noãn Noãn, mau xuống đây, đợi mỗi mình cháu thôi đó."

 Đậu Nhã Quyên đi tới khoác cánh tay cô: "Sắc mặt không tốt lắm, hôm nay phải chụp ảnh, sao cháu cũng không trang điểm vậy?"

 An Noãn yếu ớt hỏi: "Bây giờ cháu đi trang điểm vẫn còn kịp chứ?"

 Tất cả mọi người đều bị chọc cười, Thẩm Diệc Minh cười nói: "Không cần trang điểm, như vậy đã rất đẹp rồi."

Chapitre suivant