webnovel

Chương 71: Bị bỏ rơi (3)

Éditeur: Nguyetmai

"Cô An, cô đừng nói như vậy." Lạc Hân Khả có chút sốt ruột, "Lạc thị là do ông nội tôi sáng lập ra, năm xưa ông cũng chịu rất nhiều khổ cực mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Ông nội chỉ có đứa cháu gái là tôi, tôi không thể để Lạc thị hủy hoại trong tay tôi được. Gần đây sức khỏe ông nội ngày càng yếu, tôi không thể để ông mang theo tiếc nuối mà rời khỏi đây, tôi tuyệt đối không thể khiến ông thất vọng vì tôi."

Lạc Hân Khả lăn lộn trong thương trường bấy lâu nay, quen biết không ít người, chỉ cần nhìn là cô ta biết An Noãn thuộc loại người gì, có thể dùng cách nào có thể làm cô cảm động. Quả nhiên, cô gái ngu ngốc này đã bị cô ta làm cảm động, ánh mắt có chút do dự.

"Thật ra không giấu gì cô, tôi và chồng tôi mấy năm nay đều không hợp tính nhau, vì tôi không thể sinh con, tôi không biết ngày nào anh ta sẽ bỏ rơi tôi, cái có thể trói buộc anh ta ở lại chỉ có Lạc thị, nếu như Lạc thị đóng cửa, chồng tôi nhất định sẽ không do dự mà bỏ rơi tôi. Cô An, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi lần này."

An Noãn cau mày nói, "Nhưng Mạc Trọng Huy không nghe lời tôi đâu."

"Chỉ cần cô giúp tôi nói vài câu, cho dù ngài Mạc vẫn không chịu buông tha chúng tôi, tôi cũng rất cảm kích cô. Tôi đã cố gắng rồi, đã thử rồi, cho dù không thể thành công, cảm giác tiếc nuối cũng sẽ bớt đi một chút."

Khi rời khỏi cửa hàng, Lạc Hân Khả liền nhếch môi. Cô ta nghĩ, có phải thời buổi này những người đàn bà ngốc đều dễ lấy được lòng của đàn ông không, vì bọn họ đều có thể kích thích được cảm giác muốn bảo vệ của đám đàn ông. Nếu không sao Mạc Trọng Huy lại thích đứa con gái trung thực và ngây thơ như vậy?

An Noãn do dự rất lâu, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy.

Chuông reo hai lần thì đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng điệu trầm thấp hỏi cô, "An Noãn, là em sao?"

Hắn không tin rằng An Noãn sẽ gọi cho mình, nhưng đây đúng là số của cô.

"Mạc Trọng Huy, có chuyện này tôi muốn anh giúp đỡ."

"Em nói đi."

"Anh buông tha cho Lạc thị đi, chuyện đã qua lâu vậy rồi, đừng đối đầu với bọn họ nữa."

Giọng điệu Mạc Trọng Huy đầu dây bên kia lập tức trầm hẳn xuống, "Vương Gia Dật đến tìm em à?"

"Không phải, là Lạc Hân Khả, cô ta cũng rất tội nghiệp, anh buông tha cho bọn họ đi, xem như là tích đức cho đứa con trai sắp ra đời của anh."

Mạc Trọng Huy im lặng, hồi lâu không lên tiếng.

An Noãn thấy hơi ngại, cô cất tiếng hỏi, "Mạc Trọng Huy, có phải anh không tiện nghe điện thoại không?"

"Không phải, tôi chỉ đang nghĩ sao trên đời này lại có đứa con gái ngốc như em thôi."

An Noãn châm biếm nói, "Nếu như tôi không ngốc thì sao lại bị anh và Hà Tư Kỳ ức hiếp tới như vậy chứ."

Mạc Trọng Huy tiếp tục trầm lặng.

"Rốt cuộc anh có chịu giúp tôi hay không?"

"Được, tôi nghe em, chỉ hy vọng sau này em đừng hối hận."

"Tôi không làm việc với bọn họ, sẽ không hối hận, hơn nữa người phản bội La Hiểu Yến là Vương Gia Dật, Lạc Hân Khả thật ra cũng là người đáng thương."

Mạc Trọng Huy ở đầu dây bên kia bất lực lắc đầu.

Sau khi gác máy, Hà Tư Kỳ nũng nịu nói, "Tối vậy rồi anh còn nói chuyện điện thoại với ai thế? Em bị anh làm tỉnh rồi nè."

Mạc Trọng Huy vỗ nhẹ vào vai cô ta, "Em mau đi ngủ đi."

"Anh không ngủ chung với em, em không ngủ được, khó lắm em mới gọi anh về đây được, chắc không phải anh muốn ngủ riêng với em đấy chứ. Hơn nữa, con cũng muốn ngủ chung với ba mà."

Mạc Trọng Huy đành ôm lấy cô ta nằm xuống.

Đầu của Hà Tư Kỳ gác lên cánh tay hắn, áp tay lên ngực hắn rồi sau đó bắt đầu chuyển động khắp người.

Mạc Trọng Huy cầm lấy tay của cô ta, khẽ quát, "Đừng vậy nữa, mau ngủ đi."

"Không, gần đây em ngủ nhiều quá, giờ không ngủ được, hơn nữa em đã có thai ba tháng rồi."

Đôi mày của Mạc Trọng Huy cau lại.

"Mạc Trọng Huy, chúng ta không ở cạnh nhau lâu lắm rồi, lẽ nào anh không muốn em sao?"

Hà Tư Kỳ càng lúc càng dính sát vào người hắn.

Mạc Trọng Huy khẽ đẩy cô ta ra rồi xuống khỏi giường.

"Mạc Trọng Huy, anh đi đâu thế?" Cô ta tức giận, "Em cực khổ sinh con cho anh như vậy, anh cũng không thể thỏa mãn em một chút sao? Anh ghét em đến vậy cơ à?"

"Em nghỉ ngơi đi, nếu không sẽ làm tổn thương đến đứa bé đấy."

Mạc Trọng Huy nói xong liền ra khỏi phòng.

Hà Tư Kỳ la hét sau lưng hắn, "Bác sĩ nói không sao, anh thật lòng vì đứa bé, hay là anh vốn không muốn đụng vào em."

Mạc Trọng Huy không quan tâm, ra khỏi phòng đóng cửa lại, mặc cô ta nổi giận ở trong phòng.

***

Hắn lái xe đi vòng vòng trên đường, Giang Thành về đêm trước giờ đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có chút kỳ lạ. Xe đã đến phố Đông từ lúc nào không hay. Vẫn không kìm lòng được, hắn đỗ xe rồi bước đến gõ cửa.

Lúc An Noãn đang ngà ngà ngủ, nghe thấy có người gõ cửa liền hoảng sợ núp vào góc tường. Cô cầm điện thoại trên tay, không biết nên gọi cho ai.

Người đó gõ một hồi thì dừng lại, sau đó nghe thấy tiếng cạy cửa. An Noãn hoảng sợ, bấm số 110, cầm lấy con dao trên tay để phòng thân.

"Roạt", cửa đã bị cạy ra, An Noãn giơ tay chém một phát, Mạc Trọng Huy phản ứng kịp thời, nắm lấy cổ tay cô rồi giành lấy con dao.

Nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của An Noãn, hắn châm chọc, "Em chê nhát dao lần trước chưa đủ sâu, lần này muốn chém tôi chết tại chỗ luôn phải không?"

An Noãn nổi giận lôi đình, lớn tiếng quát lên, "Mạc Trọng Huy, anh bị bệnh hả? anh muốn hù chết tôi sao? Tại sao nửa đêm nửa hôm lại chạy tới đây cạy cửa nhà tôi?"

Hắn đáp lại với vẻ mặt vô cùng bình thản, "Tôi có gõ cửa, là em không mở đấy chứ, không còn cách nào khác nên tôi mới phải cạy cửa thôi."

Hắn quan sát nơi ở của cô, cau mày nói, "Em sống ở đây sao? Còn cũ kỹ hơn cái gác lửng kia nữa."

"Mạc Trọng Huy, muộn thế này anh đến tìm tôi có việc gì?" Cô chặn hắn ở cửa không cho vào.

Mạc Trọng Huy nhìn vào mắt cô, đột nhiên nghiêm túc nói, "Tôi nhớ em thôi."

Bốn chữ đơn giản vậy, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy rất nực cười.

"Nói xong chưa? Mời anh đi cho, tôi phải nghỉ ngơi."

Mạc Trọng Huy kích động đẩy cô vào tường, hôn lên môi cô để cô im lặng.

An Noãn bị hôn bất ngờ, ra sức đá hắn.

"Đồ khốn, buông tôi ra!"

Mạc Trọng Huy không những không buông mà còn bế cô lên, đặt lên chiếc giường nhỏ, đè lên người cô.

"Mạc Trọng Huy, anh lại muốn dùng cách này để làm nhục tôi sao?"

"An Noãn, em sắp ép tôi phát điên rồi, phải làm sao em mới chịu quay về bên tôi đây? Em muốn lấy mạng của tôi đúng không? Tôi cho em đâm thêm một dao, nếu như may mắn thoát chết thì em quay về bên tôi nhé."

"Mạc Trọng Huy, anh trở nên trẻ con như thế từ lúc nào vậy hả? Trước đây tôi từng muốn giết chết anh, nhưng mà bây giờ tôi cảm thấy anh không đáng để tôi dùng mạng sống của mình chết chung với anh."

Mạc Trọng Huy nổi giận, lấy áo khoác của mình cột lấy tay cô. An Noãn giằng co quyết liệt, dùng móng tay sắc bén cào lên mặt hắn một đường. Lúc đó, hắn không cảm thấy đau, chỉ muốn trói cô lại.

Chapitre suivant