webnovel

Chương 239: Về nhà họ Thẩm (1)

Éditeur: Nguyetmai

An Noãn cũng hơi phiền rồi, cô tức giận gào lên một tiếng, "Em thật sự không cắm sừng anh, em và Mạc Trọng Huy không làm gì hết!"

Tên của Mạc Trọng Huy nói ra từ miệng cô không ngờ lại tự nhiên đến như vậy.

Lâm Dịch Xuyên cười lạnh hai tiếng, "Người trong lòng em vẫn luôn là hắn đúng không? Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy hắn, vẻ mặt em căng thẳng như vậy là anh đã biết rồi. Nếu hai người yêu nhau, tại sao phải mang anh ra làm trò đùa? Lợi dụng anh giành được thành tựu trên sự nghiệp, em sẽ có thể đứng ở cùng một độ cao với hắn đúng không?"

"Lâm Dịch Xuyên, anh hiểu lầm rồi, thật sự không phải là như anh nghĩ đâu, em và Mạc Trọng Huy đã kết thúc từ lâu rồi."

"Đủ rồi, anh không muốn nghe!" Anh có chút mệt mỏi khoát tay. "Em đi ra ngoài đi, anh muốn yên tĩnh một mình."

An Noãn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, trong lòng cô hơi chua xót, người đàn ông này yêu mình sâu đậm như vậy, anh ngồi máy bay mười mấy tiếng tới đây chỉ vì cô uống say, anh lo lắng cho cô.

An Noãn nghiến răng, lại giơ tay ôm lấy eo anh, "Lão Lâm, đừng giận nữa, em và Mạc Trọng Huy thật sự không có gì cả, tối hôm qua em uống say, em bảo đảm lần sau em sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa."

"Buông tay!"

Lâm Dịch Xuyên khó chịu.

An Noãn nũng nịu, "Lão Lâm, lão Lâm, em biết lỗi rồi, anh trừng phạt em thế nào cũng được, anh đừng giận có được không?"

"Anh bảo em buông tay ra."

Vẻ mặt Lâm Dịch Xuyên vẫn vô cùng nghiêm túc.

An Noãn khẽ buông lỏng tay ra.

"An Noãn, đừng dùng ánh mắt vô tội đó của em nhìn anh, anh cảm thấy bẩn."

An Noãn nhướng mày, "Anh nói ai bẩn?"

"Anh nói em bẩn, đừng dùng cơ thể bẩn thỉu bị người đàn ông khác chạm qua của em động vào anh, anh chê bẩn."

An Noãn siết chặt hai tay thành nắm đấm, tức giận gào lên, "Lâm Dịch Xuyên, tốt nhất anh hãy nhớ kĩ lời nói ngày hôm nay của anh, sau này đừng cầu xin tôi! Trả lại nhẫn cho anh, chúng ta cắt đứt quan hệ!"

An Noãn gào xong chạy ra khỏi phòng, hung hăng đóng sầm cửa lại.

Lâm Dịch Xuyên ngồi ở trên sofa, thở hổn hển.

Có trời mới biết, lúc anh xem camera, nhìn thấy cô bị người đàn ông khác ở quán bar ôm đi anh đã thật sự điên rồi.

Ngồi ở nơi này suốt một tiếng, một tiếng này, anh gọi cho cô không dưới một trăm cuộc điện thoại, lần nào gọi qua cũng đều là tắt máy, nhưng anh vẫn không ngừng gọi.

Anh luôn an ủi mình trong lòng, Mạc Trọng Huy là nam tử hán, hắn sẽ không làm gì An Noãn.

Anh cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, cho đến lúc cô trở lại.

Trên cổ cô rõ ràng có dấu vết mờ ám, vậy mà cô vẫn luôn miệng nói không xảy ra chuyện gì.

Quen biết cô bốn năm, anh tốt với cô biết bao, cô đều nhìn thấy cả, trong lòng cô cũng biết rất rõ.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn chưa đủ tin tưởng anh, không muốn hoàn toàn giao mình cho anh.

Sự khoan dung của một người đàn ông là có hạn, sự dung túng của anh đối với cô cũng đã tới cực hạn rồi.

Mấy ngày nay, anh đã có quá phiền muộn trong lòng, cô còn muốn gây ra chuyện làm cho anh không vui.

 ***

An Noãn lao ra khỏi phòng, trực tiếp đi đến chỗ Hứa Vĩ Thần.

Hứa Vĩ Thần căng thẳng hỏi, "Sao thế? Cãi nhau à, anh ta đuổi cô ra ngoài sao?"

An Noãn không để ý tới anh ta, cô vào phòng, đóng mạnh cửa rồi khóa trái lại.

Hứa Vĩ Thần ở bên ngoài gọi to, "An Noãn, rốt cuộc hai người nói chuyện thế nào rồi? Có phải là cãi nhau không? Cô nói gì với tôi đi. Cô có biết lão Lâm mà tức giận thì sẽ rất nhiều người trong công ty cũng gặp họa theo, tôi cũng xui xẻo không? Cô mau đi dỗ anh ta đi, dù sao chuyện này cũng là cô không đúng mà. Cô qua đêm ở chỗ người đàn ông khác, lão Lâm có thể không tức giận sao? Cô đi dỗ anh ta mấy câu cũng đâu việc gì. Không phải Trung Quốc có một câu ngạn ngữ cổ, nói cái gì mà đầu giường cãi nhau cuối giường hòa à?"

Hứa Vĩ Thần vẫn còn đang lải nhải, An Noãn mở cửa ra, tức giận mắng, "Hứa Vĩ Thần, anh có phiền không hả? Muốn dỗ thì anh tự đi dỗ anh ấy đi, đừng có làm phiền tôi."

"Sao thế? Hai người cãi nhau thật à?"

"Hứa Vĩ Thần, anh ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình."

Hứa Vĩ Thần bĩu môi, thấy sắc mặt An Noãn không tốt lắm, anh ta than thở rời đi.

An Noãn ngồi ở trên giường lớn, dùng chăn quấn chặt người mình lại, vùi mặt vào giữa hai chân.

Cô đã rất nhún nhường xin lỗi, dỗ anh ta rồi, anh ta vẫn không tin cô, chê cô bẩn.

Vốn tưởng rằng bốn năm chung sống, giữa bọn họ đã có đầy đủ sự tin tưởng, lại không ngờ cuối cùng không chịu nổi một đòn như vậy.

Vào giờ phút này, cô chỉ muốn một mình yên ổn ngủ một giấc, không muốn nghĩ cái gì cả.

An Noãn ở trong phòng đến tối mới định đi ra ngoài ăn chút gì, Hứa Vĩ Thần ngồi xem ti vi ở phòng khách thờ ơ nói với cô, "Lão Lâm nhà cô bay về Luân Đôn rồi."

Một khắc đó, An Noãn tức giận đến nỗi chỉ muốn giết người, thật sự chưa từng gặp người đàn ông nào hẹp hòi như vậy.

"Tôi nói lão Lâm nhà cô bay về Luân Đôn rồi, sao cô lại không phản ứng gì thế hả?"

An Noãn tức giận hét lên, "Chuyện của anh ta liên quan gì đến tôi, sau này anh không cần phải báo cáo với tôi."

Hứa Vĩ Thần bĩu môi, anh ta rất tò mò xem cuối cùng ai sẽ thỏa hiệp trước.

Nói thật, bọn họ quen biết lâu như vậy, rất ít khi thấy Lâm Dịch Xuyên thật sự tức giận, có lẽ lần này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh rồi.

"Đúng rồi Noãn, sắp tới cô sẽ bắt đầu bận rộn, có điều cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô. Tối nay ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai khởi công."

An Noãn gật đầu, có việc làm là tốt rồi, ít nhất có thể tạm thời làm bản thân mình mất cảm giác.

Sau đó An Noãn cực kỳ bận rộn, ba ngày liên tiếp Lâm Dịch Xuyên không hề gọi cho cô một cuộc điện thoại nào. Thỉnh thoảng Hứa Vĩ Thần sẽ hỏi thăm một chút, "Lão Lâm có gọi điện thoại cho cô không?"

Lần nào An Noãn cũng cau có với anh ta, sau đó anh ta cũng không dám hỏi nữa.

Hôm nay, An Noãn đang định tan làm sớm, mang công việc về nhà để cho Hứa Vĩ Thần giúp đỡ, vậy mà người này lại bay đến Hồng Kông tối nay mới trở về.

Trên đường trở về khách sạn, cô nhận được điện thoại của Thẩm Thần Phong, Thẩm Thần Phong ở đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp nói với cô, "An Noãn, mau đến bệnh viện quân khu một chuyến đi, ông nội vừa tức giận ngất đi rồi."

Trái tim An Noãn nhói lên, trầm giọng hỏi, "Chuyện gì thế?"

"Tại anh nhiều chuyện, lúc ăn cơm anh không cẩn thận lỡ miệng nói em bị người ta bắt nạt, ông tức giận nên bị kích động nên ngất đi. Tóm lại em mau qua đây một chuyến đi."

An Noãn bảo tài xế quay đầu lại, đi đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Thẩm Diệc Bái đã đang đợi cô ở bên ngoài.

"Noãn Noãn, cuối cùng cháu cũng đến rồi, ông đang muốn gặp cháu."

"Ông không sao chứ?" An Noãn có chút căng thẳng hỏi.

Thẩm Diệc Bái cười lắc đầu, "Yên tâm đi, không sao đâu, đều là bệnh cũ cả, cứ kích động là sẽ dễ ngất đi."

An Noãn đến phòng bệnh, trừ Thẩm Diệc Minh và hai anh họ ra, gần như người cả nhà đều đang ở đây.

Nhìn thấy An Noãn, ông cụ Thẩm dùng dằng muốn ngồi dậy khỏi giường, vẻ mặt ông kinh ngạc và phấn khởi làm cho An Noãn hơi xúc động.

"An Noãn, qua đây, qua đây để ông ngoại xem nào." Ông cụ Thẩm ngồi trên giường vẫy tay với cô.

Chapitre suivant