Mạc Bình Sơn đấm lên bàn trà, đứng vụt lên, chỉ vào mặt hắn chửi như tát nước: "Cái thằng súc sinh có mẹ sinh không có mẹ dưỡng này! Mày nói chuyện với người lớn như thế à? Hôm nay ông đây phải dạy dỗ mày tử tế, cho mày biết là mày họ gì!"
Mạc Bình Sơn ra lệnh cho lính cảnh vệ đến phòng sách lấy roi, lính cảnh vệ do dự không quyết, mãi không lên tầng.
"Được lắm, đến anh cũng không nghe theo lời tôi, ông đây còn chưa ngã xuống đâu, cái lũ chó cậy thế chủ!"
Mạc Bình Sơn chạy lên tầng lấy roi.
Đường Tĩnh Vi bị dọa kéo cánh tay Mạc Trọng Huy: "Con trai, con đi trước đi, ba con tức giận là không có ai có thể khống chế được, đừng để ông ấy làm con bị thương."
Mạc Trọng Huy đứng yên không nhúc nhích, nghiêm túc nhìn Đường Tĩnh Vi, nói nhỏ: "Mẹ, ở trong cái nhà này, mẹ và bác cả vẫn là người con tôn kính, con không hy vọng ngay cả một tia tốt đẹp cuối cùng này cũng mất đi. Xin mẹ đừng đi tìm An Noãn nữa! Cô ấy rất lương thiện, cũng rất ngoan ngoãn, con sẽ không để cô ấy chịu uất ức nữa đâu."
Đường Tĩnh Vi mấp máy môi, muốn giải thích, nhưng phát hiện tất cả mọi lời nói đều trở nên vô dụng.
Lúc này, Mạc Bình Sơn đã cầm roi xuống, Đường Tĩnh Vi căng thẳng đẩy Mạc Trọng Huy ra ngoài: "Huy, con đi trước đi, để mẹ giải quyết."
Mạc Trọng Huy cong khóe miệng lên, đẩy Đường Tĩnh Vi sang bên cạnh, nhìn thẳng vào Mạc Bình Sơn.
Mạc Bình Sơn không chút lưu tình, vung roi. Mạc Trọng Huy khỏe mạnh, tránh thoát, giành lấy roi của ông ta.
"Lúc còn bé mỗi lần ba đánh con, con đều tức giận mà không dám nói gì. Lúc trước không để ý đến cơ thể mình, nhưng bây giờ thì khác. Ba làm con bị thương, An Noãn sẽ đau lòng, con sẽ không để cho mình bị thương nữa."
Mạc Trọng Huy hung hăng ném roi xuống đất, hừ lạnh: "Chú đến bước đường ngày hôm nay, ba nên suy nghĩ xem trách nhiệm của ai lớn nhất. Con nhắc nhở ba một câu, không có năng lực lớn thì đừng có dã tâm lớn như vậy. Thẩm Diệc Minh có thể từng bước từng bước ngồi lên vị trí ngày hôm nay, ba không thể thắng được thủ đoạn của ông ta đâu. Cho dù mọi người dùng con để liên hôn, nhà họ Doãn đối với nhà họ Tiết mà nói suy cho cùng vẫn là người ngoài, Thẩm Diệc Minh mới là con rể của nhà họ Tiết."
Lời của Mạc Trọng Huy khiến tất cả mọi người đều im lặng.
"Chuyện con có thể giúp được mọi người chính là để mọi người thấy rõ sự thật này. Mọi người không đấu lại được Thẩm Diệc Minh đâu, bây giờ buông tay có lẽ còn có thể tự bảo vệ mình, nếu không ai không có ai có thể bảo vệ được mọi người."
Mạc Trọng Huy nói xong xoay người rời đi. Cái nhà này khiến hắn quá kiềm chế rồi.
Trái ngược với Mạc Trọng Huy, An Noãn vui mừng trở lại nhà họ Thẩm, cô mua quà cho mọi người trong nhà, đang tặng cho từng người một.
Cô mang một hộp trà về cho ông cụ Thẩm, là trà mới người giúp việc tự tay hái và đem về sao. Bình thường ông cụ thích uống trà, thích đánh cờ, An Noãn hiểu chuyện như vậy làm ông cụ cực kỳ vui vẻ.
Cô mua cho ba bác dâu mỗi bác một sợi dây chuyền ngọc trai. Ngọc trai ở Giang Thành nổi tiếng khắp cả nước, ngọc trai lại rất hợp với phong cách cổ điển của ba bác dâu.
Ông cụ Thẩm nói đùa: "Tối hôm qua bác hai cháu nói con bé này trưởng thành rồi, ông còn không tin. Quả nhiên là cháu trưởng thành, hiểu chuyện rồi, càng khiến người ta yêu hơn."
"Thật ra cháu vẫn luôn rất hiểu chuyện, là bị ông nuông chiều đó."
Ông cụ Thẩm cười vui vẻ: "Phải làm thế nào đây? Cho dù biết sẽ chiều hư cháu nhưng sau này ông ngoại vẫn sẽ chiều cháu như vậy, mà còn chiều hơn nữa."
Bữa tối trừ bác hai và ba anh họ không có ở đây, những người khác đều trở về.
Lúc ăn cơm, bác cả đột nhiên hỏi An Noãn một câu: "Nhà họ Mạc có ai từng tìm cháu không?"
An Noãn hơi khựng lại, giấu giếm: "Không ạ."
"Vậy thì hơi kỳ quái."
Thẩm Diệc Phái nói một câu như vậy, An Noãn không để ý lắm.
Ông cụ Thẩm thì vỗ đầu cô nói: "Nếu như nhà họ Mạc có ai đến tìm cháu, bắt nạt cháu, cháu nhất định phải nói với ông ngoại, ông ngoại làm chủ cho cháu."
An Noãn cho là có lẽ bọn họ biết cái gì đó, cô nào biết lời nói ý tứ của bọn họ có liên quan đến chú của Mạc Trọng Huy.
Sáng sớm ngày hôm sau, An Noãn ở phòng khách xem tin tức với ông cụ Thẩm mới biết chú của Mạc Trọng Huy bị điều tra, có kết quả điều tra rồi, tham ô nhận hối lộ, bị khai trừ đảng viên và công chức, còn bị kết án tù chung thân.
Cô đứng vụt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sốt ruột đỏ bừng. Tối hôm qua nấu cháo điện thoại với Mạc Trọng Huy, đến sáng sớm hôm nay điện thoại vẫn chưa cúp, Mạc Trọng Huy lại không nói với cô một chữ nào liên quan đến chuyện của chú hắn. Cô đột nhiên nhớ đến lúc ở Giang Thành, điện thoại của hắn cứ kêu mãi.
"Tại sao bác hai nhất định phải đuổi cùng giết tận như vậy?"
Ông cụ Thẩm kéo tay cô, bảo cô ngồi xuống: "Cháu gái, cháu bình tĩnh một chút. Chuyện của giới chính trị quá phức tạp, cháu không hiểu đâu. Bác hai cháu làm như vậy là đang tự bảo vệ mình. Người quyền cao chức trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, đi sai một bước, có lẽ muôn đời muôn kiếp sẽ không trở lại được. Mỗi quyết định của bác hai cháu đều trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cháu không thể nghi ngờ bác ấy, cũng không thể quấy rầy bác ấy. Noãn Noãn, cháu hiểu chứ?"
An Noãn khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi một câu: "Người tiếp theo có phải là ba của Mạc Trọng Huy không?"
Ông cụ Thẩm thở dài, không lên tiếng.
An Noãn trốn sang bên cạnh gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
"Mạc Trọng Huy." An Noãn ngọt ngào gọi.
"Ơi?"
Hắn nâng cao âm cuối lên, kéo theo trái tim An Noãn.
"Sáng sớm hôm nay em xem tin tức, chú anh..."
"An Noãn, không cần nói gì cả, chuyện của bọn họ để cho bọn họ tự giải quyết đi. Thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy tắc của giới chính trị, chúng ta không thay đổi được."
Nghe Mạc Trọng Huy nói như vậy, tâm tình của An Noãn tốt hơn nhiều.
"Mạc Trọng Huy, em muốn gặp anh."
Đầu kia khẽ cười ra tiếng: "Thật trùng hợp, anh đang ở trên đường rồi, khoảng mười phút nữa là có thể đến nhà họ Thẩm."
"Thật sao?"
Mạc Trọng Huy ấn còi, khóe miệng An Noãn cong lên: "Tập trung lái xe, em ở nhà chờ anh."
Cúp điện thoại, trong lòng cô ngọt như ăn mật.
Ông cụ Thẩm nhìn dáng vẻ cô như vậy, không nhịn được trêu chọc: "Nhìn cháu cười như hoa, nói chuyện với Huy rồi đúng không?"
An Noãn nhắc lại lời của Mạc Trọng Huy, ông cụ Thẩm vui mừng gật đầu.
"Huy có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Ông sợ nhất là tình cảm của hai đứa sẽ bị chuyện này ảnh hưởng. Hôm qua ông đã nói với bác hai cháu, bác hai cháu không phản đối hai đứa ở bên nhau, bây giờ mấu chốt nhất là xem hai đứa có thể gắn kết, tay trong tay đi đến cuối cùng không?"
An Noãn nhìn vào mắt ông cụ Thẩm, kiên định nói: "Nhất định sẽ như vậy. Chúng cháu sẽ đi đến cuối cùng."
Ánh mắt này quá mức quen thuộc, ông cụ Thẩm nhớ năm đó lúc Thẩm Diệc Như rời đi, ông cụ từng hỏi bà: "Con chắc chắn không hối hận với lựa chọn của mình chứ?"
Lúc đó bà cũng dùng ánh mắt kiên định, vẻ mặt quyết đoán này nhấn mạnh từng chữ với ông: "Vĩnh viễn không hối hận!"