webnovel

Chương 257: Nói em yêu anh (4)

Éditeur: Nguyetmai

Mạc Trọng Huy vỗ vỗ nhẹ bả vai cô ấy, nhìn về phía An Noãn ở cách đó không xa.

Trợ lý Trương đi tới hỏi cô, "Cô An, cô có bị thương không?"

An Noãn lắc đầu, "Tôi không sao, hình như cô Lý bị dọa sợ rồi."

"Huy, em và chị An Noãn chọn được một cái áo sơ mi cho anh nhưng bị cô gái kia đặt trước, bọn em muốn trả giá tiền gấp ba để mua lại, nhưng cô gái đó như bị điên vậy, mắng bọn em là hồ ly tinh, còn đánh chị An Noãn nữa."

 Mạc Trọng Huy vỗ vỗ lưng cô ấy an ủi, khẽ đẩy cô ấy ra, đi thẳng tới trước mặt An Noãn, cau mày nói, "Cô ta đánh em chỗ nào?"

 "Không đánh tôi, đừng có làm to chuyện lên, để mọi người giải tán hết đi."

 "Cô ta đánh em chỗ nào?" Mạc Trung Huy sầm mặt lại nhắc lại câu hỏi.

 An Noãn cắn môi không nói nửa lời.

 Lý Hân Như đi tới nói với hắn, "Vừa nãy cô gái điên đó đã đá chị An Noãn, đá vào chân chị ấy."

 Mạc Trọng Huy đột nhiên cúi người, trước ánh nhìn kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn vén gấu quần của An Noãn lên.

 Xung quanh bỗng im bặt, đến một cái kim rơi xuống đất dường như cũng có thể nghe thấy được.

 Cổ chân của An Noãn bầm tím mấy chỗ, da của cô rất mềm, rất nhạy cảm, trước đây lúc ở trên giường chỉ cần hắn hơi mạnh bạo một chút, trên người cô sẽ bị xanh tím từng mảng, đến hắn còn chẳng dám chạm vào cô, vậy mà con mụ điên này lại dám đá cô thành ra như vậy.

Lúc Thẩm Thần Phong chạy tới nơi cũng nhìn thấy cảnh này. Anh ta tức nghẹn lồng ngực, không sao thở nổi.

 Lưu Vi nhìn thấy Thẩm Thần Phong, vội vàng lao tới, giọng nói nghẹn ngào vừa khóc vừa nói, "Là cô ta bắt nạt em trước."

 An Noãn có thế nào cũng không ngờ được kẻ điên này lại là người phụ nữ của Thẩm Thần Phong.

Thẩm Thần Phong đẩy mạnh Lưu Thanh ra, đi thẳng tới bên cạnh An Noãn, cánh tay dài túm chặt lấy vai cô, lạnh lùng nói với Mạc Trọng Huy, "Người của tôi tôi đưa đi, ngài Mạc, người anh nên quan tâm là vợ chưa cưới của mình."

An Noãn không biết cô đã rời khỏi cửa hàng như thế nào, lượng thông tin quá lớn, cô nhất thời không quay người lại được.

Thẩm Thần Phong nhét cô vào xe, cô gái điên đó đã đuổi tới nơi, Thẩm Thần Phong gầm lên một tiếng "cút" phẫn nộ, cô gái đó đáng thương đứng nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích.

***

 Thẩm Thần Phong lái xe đến đoạn đường phía trước, sau đó dừng xe ở bên đường.

 Anh ta xích qua hỏi, "Chân có đau không? Cô ta đá có mạnh không?"

 An Noãn trợn mắt, hừ một tiếng khó chịu, "Có phải anh nên giải thích với em chuyện này không?"

 Thẩm Thần Phong gãi gãi đầu, bĩu môi nói, "Cô gái vừa nãy, anh có chơi bời với cô ta một khoảng thời gian, sau đó chán nên anh đá cô ta. Đó là cô gái phiền phức nhất mà anh từng dính phải, không sao dứt nổi. Không ngờ lại liên lụy đến em."

 "Anh chơi gái sao lại đổ lên đầu em vậy?"

 Thẩm Thần Phong chua xót nói, "Khoảng thời gian trước, lúc em vẫn chưa phải là em gái anh, không phải anh từng thích em sao? Khi đó anh chính là vì lý do này mà đá cô ta."

 "Về em sẽ mách ông ngoại."

 Thẩm Thần Phong cuống lên, "Đừng mà, em gái của anh, em gái yêu quý nhất của anh, nếu như em nói với ông, ông thương em như vậy, không phải anh sẽ chết chắc sao? Lần này là lỗi của anh, anh không quản lý tốt người phụ nữ của anh. Em nói đi, em muốn gì anh sẽ mua cho em, nhất định không thể để cho ông biết."

 "Thẩm Thần Phong, sau này anh có thể đừng có chơi bời nữa có được không? Tuy hôm nay người đó đã đánh em, nhưng em cũng rất thông cảm cho cô ta, nhất định là cô ta vô cùng yêu anh mới phát điên ở chỗ đông người như vậy. Thẩm Thần Phong, anh tìm một cô gái tốt, yêu đương nghiêm túc rồi kết hôn đi."

 Trong mắt Thẩm Thần Phong xẹt qua một chút bi thương, anh ta cười tự giễu nói, "Lúc anh gặp được một cô gái tốt đang chuẩn bị yêu đương nghiêm túc, thì phát hiện cô ấy là em gái của anh, là em gái ruột thịt có quan hệ huyết thống."

 "Thẩm Thần Phong!" An Noãn gầm lên, ý cảnh cáo rất rõ ràng.

 Thẩm Thần Phong cười, "Anh chỉ đùa thôi mà, đừng coi là thật."

 Anh ta quàng qua vai cô thân mật, nghiêm túc hỏi, "Nói thật đi, có chỗ nào bị đau không, để anh xem nào."

 "Em không sao, về nhà thôi, em nhớ ông ngoại rồi."

 Thẩm Thần Phong không lái xe, mà chuyển qua mặt của An Noãn, dùng hai tay nâng mặt cô lên, hỏi cô rất nghiêm túc, "Noãn, nói anh nghe, Mạc Trọng Huy và Aaron, rốt cuộc người em yêu là ai?"

 An Noãn nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, trả lời không chút do dự, "Aaron."

 "Em nói dối! Em còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh."

 An Noãn nhìn về phía anh ta, nói rõ từng câu từng chữ, "Em không nói dối, người em yêu là Lâm Dịch Xuyên, em muốn kết hôn với anh ấy, mãi mãi bên nhau."

 Anh ta giơ tay ra vuốt tóc cô, có chút đau lòng nói, "Vừa rồi anh thấy Huy vén quần của em lên, kiểm tra chân của em, cảnh tượng đó rất đẹp đẽ, trong mắt cậu ta tràn đầy sự yêu thương và xót xa, còn trong mắt em thì tràn ngập mơ màng. Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh đó đều sẽ nghi ngờ, vợ chưa cưới của cậu ta ở đó, có lẽ cũng sẽ hiểu lầm. "

 Thẩm Thần Phong nói rồi đột nhiên ôm An Noãn vào lòng mình, giọng nói từ tính thủ thỉ bên tai cô, "Có phải có một loại tình yêu gọi là buông tay không? Con bé này, nếu như buông tay rồi, bản thân thấy không vui thì hãy dũng cảm mà theo đuổi, sau lưng em có ngọn núi lớn là nhà họ Thẩm đây, còn có gì đáng sợ nữa."

 An Noãn đẩy mạnh anh ta ra, trách mắng, "Thẩm Thần Phong, anh đừng có điên nữa, em chẳng hiểu anh đang nói gì cả, xin anh sau này ít chơi gái thôi, cho dù có chơi cũng đừng đổ lên đầu em nữa."

 Thẩm Thần Phong khởi động xe, nói ý vị sâu xa, "Có lúc người trong cuộc thì hồ đồ, còn người bên ngoài thì lại rất rõ đó."

***

 Về tới nhà họ Thẩm, An Noãn không nhắc tới một chữ, không muốn để ông cụ Thẩm phải lo lắng.

 Ăn cơm xong, cô không chơi cờ hay dỗ ông đi ngủ như mọi ngày.

"Ông ngoại, hôm nay cháu đi dạo phố thấy hơi mệt, cháu đi nghỉ trước đây."

 Ông cụ Thẩm nhìn sắc mặt cô không được tốt, vô cùng đau lòng, bảo cô về phòng nghỉ sớm.

 An Noãn tắm xong đứng trước gương, trên người cũng không có vết thương nào quá rõ ràng, chỉ có cổ chân bị bầm tím hơi nghiêm trọng chút thôi. Cô gái đó chân đi giày cao gót đá điên cuồng. Cô ta yêu Thẩm Thần Phong tới mức nào cơ chứ, vì một người đàn ông mà phát điên trước đám đông, An Noãn mừng vì bản thân chưa phải trải qua chuyện như vậy.

 Chuông điện thoại đột nhiên vang lên có chút ồn ào, An Noãn cầm lên nhìn một lúc, không có tên, nhưng lại là số điện thoại cô quen thuộc nhất. Hắn thật là cứng nhắc, bốn năm rồi, đã tới Bắc Kinh lại vẫn còn dùng cái số ở Giang Thành này.

 Cô mặc cho chuông kêu, không thèm nghe máy.

 Mạc Trọng Huy nhẫn nại hơn nhiều so với trước kia, tiếng chuông vang lên hết lần này đến lần khác.

 An Noãn không biết làm sao nhấn nút nghe.

 "Ra đây đi, anh đang ở bên ngoài."

 Giọng nói trầm mạnh thông qua loa điện thoại truyền đến tai cô.

 "Mạc Trọng Huy, anh đừng phát điên nữa, muộn lắm rồi."

 "Không ra ngoài, vậy anh chỉ có thể vào trong làm phiền ông thôi."

 "Anh…"

 "Cho em năm phút, nếu không ra anh sẽ vào trong."

 An Noãn vẫn muốn mắng chửi, đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.

Chapitre suivant