"Ngoan, ăn một ít thôi, không phải vừa rồi em kêu đói sao?"
Hắn tự mình đút cho cô, An Noãn mới há mồm ăn.
"Thế mới ngoan chứ!" Hắn dỗ cô giống dỗ trẻ con, dỗ cô ăn từng miếng một đến hết thì thôi.
"Mạc Trọng Huy, em nghĩ đến ba em, trước kia mỗi lần em không chịu ăn cơm là ông ấy cũng sẽ đút cho em từng miếng như vậy."
Ánh mắt Mạc Trọng Huy hơi trầm xuống, khóe miệng hắn khẽ giật một cái.
"Được rồi, em đã ăn xong, anh cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho em thôi."
Mạc Trọng Huy nói đầy ẩn ý: "Anh không đói, vừa rồi anh đã ăn no lắm rồi."
"Mạc Trọng Huy, anh đi chết đi!" Cô nện lên vai hắn, vừa giận dữ, vừa xấu hổ đỏ mặt.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên đúng lúc này, Mạc Trọng Huy nhìn lướt qua tên người gọi, lông mày hơi cau lại.
Hắn cầm điện thoại đi ra chỗ khác nghe, giọng nói của Mạc Bình Sơn ở đầu bên kia có vẻ hơi mệt mỏi: "Huy, con quay lại đây một chuyến đi, xảy ra chuyện rồi."
"Con không rảnh."
"Không rảnh cũng phải về một chuyến, trong nhà xảy ra chuyện rồi, hắn bắt đầu hành động."
"Đó là chuyện của các người, không liên quan gì đến con."
Mạc Bình Sơn nổi điên, quát lớn: "Không liên quan gì đến mày à? Để tao xem xem nhà họ Mạc chúng ta mà sụp đổ thì mày có bị xui xẻo theo hay không hả?"
Mạc Trọng Huy lười đáp lại ông ta. Hắn cúp điện thoại luôn.
An Noãn ngồi ở trên giường, mở to mắt nhìn hắn, cô nhóc này đang đường hoàng nghe trộm đây.
"Người trong nhà gọi điện tới à?"
Mạc Trọng Huy gật đầu.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Hắn lắc đầu, cười và nói: "Em không cần phải để ý đến chuyện của bọn họ. Cho dù có xảy ra chuyện lớn thì cũng là do họ tự chuốc lấy."
An Noãn nhếch miệng, không nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng cô có một dự cảm xấu, cô luôn cảm giác chuyện này có liên quan đến mình.
Thật ra cô rất hi vọng Mạc Trọng Huy sẽ nói hết tất cả với cô, ít nhất như vậy sẽ khiến cô đỡ phải ngờ vực vô căn cứ.
Nhưng ngẫm lại, Mạc Trọng Huy chẳng nói gì cả cũng bởi vì hắn quá yêu cô, không muốn cô phải bận tâm quá nhiều.
Nghĩ tới đây, cô ôm lấy cổ hắn và nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ từng lời: "Mạc Trọng Huy, em thật sự yêu anh."
Hắn kinh ngạc đến đơ người, mãi vẫn chưa hồi thần.
An Noãn làm tổ ở nhà Mạc Trọng Huy, điện thoại tắt máy, không liên lạc với bên ngoài.
Ngày nào bên nhà họ Thẩm cũng gọi cho Mạc Trọng Huy, An Noãn không cho phép hắn nghe máy. Cho dù là ông cụ Thẩm gọi tới cũng không được, Mạc Trọng Huy không dám nhận cuộc gọi, nếu không cô nhóc nhà hắn sẽ xử lý hắn.
Phần lớn thời gian Mạc Trọng Huy đều ở nhà với cô, thỉnh thoảng lại đến công ty một chuyến. Hắn có công ty khổng lồ như vậy, tất nhiên sẽ có những chuyện cần hắn phải tự mình xử lý.
Lúc Mạc Trọng Huy không có ở nhà, bình thường An Noãn vẫn làm ổ trên giường, đôi khi cũng chịu khó quét dọn sạch sẽ mọi ngóc ngách, còn đi xuống lầu mua thức ăn, tự mình vào bếp nấu.
Mỗi lần Mạc Trọng Huy đi ra ngoài, trước khi đi kiểu gì hắn cũng sẽ dặn dò cô: "Không cho phép em quét dọn nhà cửa, không cho phép mua đồ nấu cơm."
An Noãn biết tên này quá thương mình.
Có lần hắn trở về vào ban đêm, nhìn thấy An Noãn vì quét dọn nhà cửa quá mệt mỏi mà người đầy mồ hôi, nằm ở trên giường không động đậy nổi, lần đó hắn tức giận lắm. Mỗi đêm hắn giày vò cô thêm một lúc thôi mà cũng cảm thấy đau lòng, thế mà cô nhóc này lại lãng phí sức lực vào cái việc nhà vụn vặt này.
Nhưng cho dù hắn mắng cô thế nào, cô vẫn chỉ cười hì hì, và cứ khi nào Mạc Trọng Huy không có ở nhà là cô lại quét dọn căn nhà sạch sẽ đến không còn một hạt bụi.
"An Noãn, có phải em muốn mỗi lần anh đi ra ngoài lại phải tìm người đến trông em không hả!"
An Noãn quỳ trên đất lau chùi sàn nhà, mồ hôi mồ kê đầm đìa, toàn thân cô ướt đẫm, bộ đồ ngủ mỏng manh dán chặt vào người.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn và cười khanh khách, cô vui vẻ nói: "Tại em thực sự quá nhàm chán ấy mà."
Mạc Trọng Huy tức giận đến mức nói lên lời, bực bội nói: "Đi tắm."
An Noãn cong khóe miệng, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Mạc Trọng Huy ngồi trên ghế sofa đỡ trán, trông hắn có vẻ khá mỏi mệt.
Mấy ngày nay, bên nhà họ Thẩm gọi tới càng thường xuyên, ông cụ Thẩm cũng tự mình gọi tới mấy lần.
Bên nhà họ Mạc, đầu tiên là họ hàng xa bị bắt, tiếp đến là chú bị tiếp nhận điều tra, chắc chẳng bao lâu nữa là đến lượt ba hắn và bác cả.
Mạc Trọng Huy day mạnh vào mi tâm, nơi này đã giật thình thịch mấy ngày nay.
Chuông điện thoại di động vang lên không đúng lúc, khiến hắn chỉ cảm thấy bực bội.
Là Đường Tĩnh Vi gọi tới, Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, ấn xuống nút nghe.
"Huy, con mau về nhà một chuyến đi, mẹ cầu xin con đấy được không? Nhà họ Mạc ta thật sự gặp chuyện rồi, con mau trở về bàn bạc đối sách với bác cả và ba con đi được không?"
"Con không rảnh." Giọng nói của Mạc Trọng Huy khá lạnh nhạt.
Đường Tĩnh Vi ở đầu bên kia gần như sắp khóc: "Huy, nói trắng ra, việc nhà họ Mạc xảy ra chuyện cũng có liên quan đến con, con đừng nghĩ không quan tâm đến như vậy. Nếu như con không về, mẹ đành phải tự mình đi tìm An Noãn, mẹ tin chắc con bé là người hiểu chuyện."
Hắn cúp điện thoại được một lát thì An Noãn từ phòng tắm bước ra. Cô mặc chiếc áo tắm rộng thùng thình của hắn, mái tóc ướt đang nhỏ nước xuống, đôi chân trần nhẹ nhàng bước trên sàn nhà, cô giống như tinh linh lạc vào trần gian. Từ năm đó, khi hắn tự tay hủy hoại tất cả của cô, hắn đã không còn dám hi vọng xa vời rằng có một ngày mình còn có thể có được cô nữa. Có lẽ ông trời đã quá ưu ái cho hắn, nên đã đưa cô về bên hắn một lần nữa.
Hắn đi tới, vòng tay từ phía sau ôm chặt eo cô, cằm nhẹ nhàng cọ lên mái tóc của cô. Tóc cô rất mềm và mượt, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy.
"Sao lại mặc áo choàng tắm của anh?" Giọng hắn khàn khàn.
An Noãn nhếch miệng, tức giận nói: "Vừa rồi anh chê em bẩn giục em đi tắm, em vội nên quên cầm quần áo vào, trong phòng tắm chỉ có chiếc áo choàng tắm này của anh thôi. Đồ nhỏ mọn, em lập tức thay đồ rồi trả lại cho anh đây."
Hắn nhẹ nhàng cắn lên gương mặt cô, tiếng nói mập mờ như dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng An Noãn: "Nói vậy là, bên trong em không mặc gì à?"
Mặt An Noãn đỏ lên, cô đẩy mạnh hắn ra: "Mạc Trọng Huy, anh cả ngày cứ suy nghĩ tinh linh cái gì đấy? Có thể đứng đắn hơn được không?"
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, Mạc Trọng Huy chỉ cảm thấy đáng yêu.
Hắn không đành lòng trêu chọc cô nữa, mà nói nghiêm túc: "Nhanh đi thay quần áo đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm, ăn xong anh còn có chút việc."
Cô thuận miệng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Anh phải đến công ty xử lý một số chuyện, quay về chỉ để ăn cơm với em thôi."
An Noãn thay quần áo rồi đi cùng hắn ra ngoài.
Bọn họ đến một nhà hàng Tây rất phong cách và ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Trong sảnh nhà hàng phần lớn là các cặp đôi, thậm chí có người còn không thèm để ý xung quanh mà hôn nhau đắm đuối.
An Noãn vừa hút nước trái cây, vừa cười nói: "Em đoán chắc chắn họ là sinh viên. Tuổi trẻ tốt thật đấy."
Mạc Trọng Huy cầm tay cô: "Chúng ta cũng đã già đâu."