webnovel

Chương 183: Trả thù cho con tôi (5)

Éditeur: Nguyetmai

Lương Mộ Tinh hơi giật mình, khẽ cười, nói: "Chị An Noãn, em chỉ thuận miệng hỏi thôi, chị xem hai cô giúp việc này kích động đến thế nào kìa, đừng nói là hai cô đều ái mộ ngài Mạc đó nhé!"

Không những không tức giận mà cô giúp việc còn mỉm cười: "Cô gái này, cô muốn ly gián thì cũng phai tìm đúng đối tượng, trong mắt chúng tôi, ngài Mạc và cô An là một cặp trời sinh. Chúng tôi tôn kính và yêu quý ngài Mạc như là ân nhân của mình, không những ngài ấy trả lương cao cho chúng tôi mà còn giúp đỡ cả người nhà của chúng tôi, ân nghĩa này cô không thể hiểu được đâu. Chúng tôi yêu mến cô An bởi vì cô An tốt bụng và quan tâm chúng tôi, bởi vì cô An là người phụ nữ mà ngài Mạc yêu thương nhất."

"Ngược lại là cô đấy, vì sao cô lại muốn chia rẽ quan hệ giữa cô An và ngài Mạc?"

Mặt Lương Mộ Tinh lúc đỏ lúc tái, hơi xấu hổ nhìn An Noãn: "An Noãn, em không có ý khích bác gì đâu."

An Noãn mỉm cười hòa giải: "Được rồi, ngày hôm nay hai em theo chị đi mua sắm, sao lại ầm ĩ như vậy? Còn ầm ĩ nữa là chị đi một mình đó."

Sau đó An Noãn mua rất nhiều quần áo cho em bé, có cả mấy món đồ chơi.

Mạc Trọng Huy phải giải quyết một số công việc quan trọng, gần đây hắn mời nhà thiết kế tới, dự định dành ra một gian phòng làm phòng trẻ em, đang chuẩn bị sửa chữa.

Thật ra An Noãn rất muốn tự tay thiết kế, nhưng đáng tiếc lúc nào cô cũng thấy không có đủ thời gian, cho nên không thực sự bắt tay vào làm.

Khi sắp ra về, hai cô giúp việc đề nghị: "Cô An, cô chọn cho ngài Mạc món quà đi, hàng ngày ngài Mạc vất vả chăm sóc cô như vậy, có lẽ cô cũng nên cho ngài Mạc một niềm vui bất ngờ. Hay là mua cho ngài Mạc một chiếc sơ mi đi, nhất định ngài Mạc sẽ rất vui."

An Noãn còn đang do dự thì đã bị hai cô kéo vào cửa hàng bán quần áo nam.

Lương Mộ Tinh lại châm biếm: "Ngài Mạc của hai người đâu có ở đây, nịnh ai vậy chứ?"

Cuối cùng An Noãn chọn một chiếc sơ mi màu lam nhạt kiểu thời thượng. Cô tưởng tượng lúc Mạc Trọng Huy mặc áo vào hẳn là rất đẹp, vóc dáng hắn rất chuẩn.

Tới giờ cơm, Lương Mộ Tinh mời An Noãn đi nhà hàng, hai cô giúp việc nhất định không đồng ý, một mực nhấn mạnh: "Ngài Mạc đã căn dặn rồi, ngày ba bữa cô An phải về nhà ăn, chuyên gia dinh dưỡng đã phối hợp dinh dưỡng cho bữa cơm, tốt hơn nhiều so với ăn tiệm."

Cuối cùng An Noãn nhún vai, cùng hai cô trở về.

Lương Mộ Tinh nhìn theo hướng xe ba cô rời đi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

So với An Noãn, cô ta muốn gì được nấy, là con gái của Thị trưởng, xét về dung mạo hay vóc dáng đều không kém An Noãn chút nào, thậm chí cô ta còn trẻ tuổi hơn An Noãn. Thế nhưng ngay cả liếc nhìn, Mạc Trọng Huy cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái. Cô ta muốn cho ba mình đứng ra nói giúp nhưng Lương Trạch Minh chỉ thản nhiên ném ra một câu: "Mạc Trọng Huy không phải là người dành cho con, con không với tới đâu."

Cô ta không rõ vì sao mình lại không với tới, cô ta đường đường là con gái của Thị trưởng, muốn gì được nấy, thế mà phải đến tiệm cà phê làm công, không phải chỉ vì muốn có thể được nhìn thấy Mạc Trọng Huy nhiều một chút sao?

Khi An Noãn chưa mang thai, có lúc Mạc Trọng Huy tới đón An Noãn, mỗi lần như vậy, cô ta có thể được nhìn hắn từ rất xa. Bây giờ An Noãn đã mang thai rồi, rất ít tới tiệm cà phê, Mạc Trọng Huy cũng hoàn toàn vắng bóng, giao mớ công việc rối rắm này cho cô ta. Cô ta không hề thiếu tiền, sao lại phải ở nơi này chịu đựng giày vò?

Càng nghĩ cô ta càng cảm thấy tức giận, còn đáng hận hơn nữa là Hà Tư Kỳ vẫn thường xuyên đến làm ầm ĩ. Có mấy lần Hà Tư Kỳ giận cá chém thớt, trút cơn giận dành cho An Noãn lên người cô ta, cô ta tức tối đến mức muốn tát con mụ đó. Nhưng từ lâu ba cô ta đã căn dặn không được tùy tiện xúc phạm bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh Mạc Trọng Huy.

***

Hà Tư Kỳ tới không đúng lúc chút nào, buổi sáng An Noãn tới, buổi chiều Hà Tư Kỳ mới chạy tới. Lương Mộ Tinh muốn thấy tình cảnh hai người gặp nhau như thế nào, người mới người cũ đụng đầu nhau, làm cho mọi việc càng ầm ĩ càng tốt.

"Cô Lương, cô Cô Hà kia lại chạy tới gây chuyện, nói cà phê tiệm chúng ta quá đắng."

Lương Mộ Tinh đang tức giận không có chỗ phát tác, ngày hôm nay cô ta sẽ cho Hà Tư Kỳ một trận. Thứ đàn bà bị vứt bỏ như Hà Tư Kỳ, dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác tới làm phiền cô ta.

Lương Mộ Tinh đi tới bên cạnh Hà Tư Kỳ, hết sức khách khí nói: "Cô Hà, cà phê vốn có vị đắng, trong đắng có ngọt, giống như một mối tình thất bại, tuy rằng đau khổ lại pha lẫn chút ngọt ngào."

Hà Tư Kỳ lập tức đổi sắc mặt: "Lương Mộ Tinh, cô muốn nói cái gì? Cô châm chọc tôi sao?"

"Cô Hà là người tình của ngài Mạc, tôi không dám châm chọc cô đâu. Tôi không dám mạo phạm tới ngài Mạc."

"Cô biết là tốt rồi. Cô đừng tưởng cô là con gái của Lương Trạch Minh thì có địa vị hơn người. Đừng nói là cô, mà ngay cả ba của cô cũng đều phải khom lưng khúm núm trước mặt Mạc Trọng Huy đấy."

Lương Mộ Tinh hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

"Cô Hà, thực sự là tôi không hiểu, cô tới tìm tôi gây chuyện làm gì? Nói trắng ra thì tôi cũng chỉ làm công cho cô An, kiếm bát cơm ăn mà thôi. Hai ba ngày cô lại chạy tới đây một lần, không phải là muốn tìm cô An đấy chứ? Tôi xin nói rõ để cô biết, sau này cô An không tới tiệm cà phê nữa đâu, bởi vì cô ấy có thai rồi!"

"Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa tôi nghe? Ai có thai rồi cơ?"

Hà Tư Kỳ rất kích động, mắt trợn trừng, đỏ ngầu.

"Cô vẫn chưa biết sao? Cô An, An Noãn, cô ấy đã có thai hơn ba tháng rồi. Ngài Mạc rất căng thẳng, không cho cô ấy tới tiệm cà phê, cho nên có thể sau này cô ấy cũng không tới đây nữa. Cô có chờ cô ấy cũng uổng công vô ích thôi. Nhưng đúng là không khéo thật, sáng hôm nay cô An có ghé tới đây nhưng mục đích là tới cửa hàng mẹ và bé. Ngài Mạc có việc không thể đi cùng cho nên bảo mấy người giúp việc và tài xế đi theo cô ấy. Ngài Mạc rất khẩn trương, chỉ sợ cô ấy ngã, ngài ấy thật sự coi cô ấy như báu vật vậy."

Hà Tư Kỳ cắn răng, giận dữ gầm lên: "Không thể nào, An Noãn không thể mang thai được!"

Lương Mộ Tinh cười nhạt: "Vì sao cô ấy lại không thể mang thai? Nghe nói ngài Mạc còn bỏ mặc cả Mạc thị, hàng ngày đều ở bên cô ấy, một đôi nam nữ bình thường làm sao không mang thai được chứ? Cô An có thai lần đầu, ngài Mạc vừa phấn khởi vừa kích động. Tôi còn nghe mấy người giúp việc nói đêm nào ngài Mạc cũng đi mua đồ ăn cho cô An vào lúc khuya khoắt, lái xe hơn một tiếng đồng hồ kia kìa! Hiếm có người đàn ông nào yêu chiều người yêu như ngài Mạc, đây đúng là phúc mà cô An tu mấy kiếp mới có được đấy."

Mặt mày Hà Tư Kỳ tái nhợt, lắc đầu quầy quậy, nói: "Không thể như vậy, không thể như vậy được!"

Lương Mộ Tinh thấy mình nói một hồi đã có hiệu quả, khẽ thở dài một tiếng, thản nhiên nói: "Cô Hà, tôi biết trong lòng cô rất bất bình, con của cô đã bị An Noãn hại chết, ngài Mạc đã không trừng phạt cô ấy, trái lại còn trách cô. Bây giờ An Noãn lại mang thai, ngài Mạc yêu chiều cô ấy hết mực. Cùng là phụ nữ, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô. Thế nhưng tôi cũng mong cô buông tha cho đám nhân viên quèn chúng tôi. Cô có thù với ai thì tìm người đó mà báo, đừng đang yên đang lành lại liên lụy đám người vô tội chúng tôi. Mọi người đều là những người đáng thương, cần gì phải đánh giết lẫn nhau chứ!"

"Lương Mộ Tinh, tốt nhất những điều cô nói đều là sự thật, nếu không, tôi nhất định sẽ giết cô!" Hà Tư Kỳ gần như nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ một.

Chapitre suivant