webnovel

Chương 215: Cháu ngoại ruột, có chiều thế nào cũng không quá (2)

Éditeur: Nguyetmai

"Phong, người hôm nay bảo đảm cậu sẽ thích, sinh viên đại học, lại còn là xử nữ, sạch sẽ lại xinh đẹp, có muốn gọi qua đây cho cậu xem thử không?"

Thẩm Thần Phong hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói, "Con gái bây giờ, tùy tiện đi vá lại cái màng trinh liền đi đến đâu cũng rêu rao mình là xử nữ, thật ra kinh nghiệm trên giường còn phong phú hơn ai hết."

Lời này nói ra chọc cho mọi người cười như điên không dứt.

"Vậy cậu muốn người phụ nữ như thế nào?"

Không ngờ trước mắt Thẩm Thần Phong lại hiện ra dáng vẻ của An Noãn, xinh đẹp, khí chất, cá tính.

"Đáng chết!" Anh ta thầm mắng một tiếng, hung hăng uống hớp bia.

"Hay là tìm mấy cô gái qua đây để cậu chọn?"

Thẩm Thần Phong gầm nhẹ, "Cút hết, bây giờ ông đây gặp phụ nữ là bực mình."

Tất cả mọi người đều rít vào một hơi, có người trêu chọc nói, "Không phải là khuynh hướng giới tính thay đổi rồi chứ?"

Thẩm Thần Phong không nói chuyện, anh ta liều mạng uống rượu, muốn làm cho bản thân hoàn toàn say khướt, cũng để xóa bỏ bóng dáng người nào đó khỏi đầu óc.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy là số điện thoại từ người nhà, anh ta cáu kỉnh ấn nút trả lời.

Giọng nói của ba anh ta Thẩm Dịch Bác vô cùng kích động truyền tới, "Thần Phong, mau về đây đi, ông nội có chuyện muốn nói với con."

Thẩm Thần Phong lười biếng oán trách, "Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao, cuộc họp gia đình thành viên gia đình mấy người tham gia là được rồi, cứ thoải mái mà bỏ qua con đi."

"Thật sự có chuyện quan trọng, con dùng tốc độ nhanh nhất trở về đây gặp ông cho ba."

Thẩm Thần Phong còn muốn nói gì, đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Anh ta phát ra tiếng thở dài nặng nề rồi cầm chìa khóa xe bước ra khỏi quán bar.

Anh ta chạy như đua thẳng về biệt thự nhà họ Thẩm, trong phòng khách là cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Ông cụ Thẩm dẫn đầu, bác Cả Thẩm Diệc Bái, vợ bác Cả Đậu Nhã Quyên, anh họ Thẩm Thần Dật, bác Hai gái Tiết Ngọc Trân, anh họ thứ hai Thẩm Thần Bằng, ba anh ta Thẩm Diệc Bác, mẹ anh ta Miêu Dung, tất cả đều ngồi trên sô pha, người nào người nấy vẻ mặt nghiêm túc.

Thẩm Thần Phong gãi đầu, "Chậc chậc, cuộc họp gia đình hôm nay chỉ thiếu có mỗi con thôi à? Bác Hai hình như cũng không tới?"

Bác Hai gái Tiết Ngọc Trân cười nói, "Bác Hai cháu ra nước ngoài phỏng vấn rồi, ông ấy đã hủy mấy cuộc họp, bây giờ đang trên đường trở về đây."

Thẩm Thần Phong vắt mồ hôi, ngồi xuống bên cạnh mẹ anh ta, đùa giỡn nói, "Có phải trong nhà mình có ai bị song quy* rồi không, nên mới triệu tập tất cả mọi người về họp gấp?"

(*) Song quy là một hệ thống ngoài luật pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc nhằm duy trì sợ hãi và kỷ luật trong hàng ngũ cán bộ Đảng.

Thẩm Diệc Bác quát mắng, "Con nghiêm túc một chút cho ba, nghe bác Cả của con nói, có chuyện rất quan trọng."

Thẩm Thần Phong dẹp bỏ cái bộ dạng cà lơ phất phơ đi, tập trung nhìn về phía bác Cả.

Thẩm Diệc Bái hắng giọng một cái, giọng nói chất phác mà hùng mạnh nhẹ nhàng cất tiếng, "Chúng ta đã tìm được em họ con rồi."

Thẩm Thần Phong cười lạnh hai tiếng, giọng điệu không thèm quan tâm nói, "Tìm được thì tìm được, các người tìm lại ruột thịt là được rồi, bên ngoài có biết bao người mỏi mắt trông chờ được kết thân với nhà ta, lần này thì lợi cho cô gái nhỏ đó rồi. Con không có hứng thú với mấy chuyện xưa nghĩa cũ này, sau này có gặp mấy loại chuyện thế này cũng đừng gọi con về nữa, các người có biết uống rượu lái xe nguy hiểm lắm không?"

"Thằng khốn nạn!"

Ông cụ nặng nề gõ cây gậy ba-toong xuống đất, Thẩm Thần Phong cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi, anh ta đã có kinh nghiệm bị đập mấy lần, thậm chí có một lần phải nằm liệt giường cả một tuần.

"Thần Phong, chúng ta phí biết bao công sức mới tìm được em gái con, hóa ra nó lại ở ngay bên cạnh chúng ta."

"Có ý gì? Cô ta ở Bắc Kinh?"

Thẩm Diệc Bái nghiêm túc gật đầu, "Không chỉ như vậy, các con còn quen nhau."

"Con quen á?" Thẩm Thần Phong thấp giọng cười lên tiếng, "Các cô gái con quen nhiều lắm, không biết bác Cả muốn nói là ai?"

"Cô ấy tên An Noãn, bây giờ đang là nhà thiết kế ở chi nhánh Bắc Kinh công ty JM."

Thẩm Thần Phong bỗng nhiên thấy như một tiếng sét xẹt qua đầu, anh ta nhảy dựng bật dậy, gầm lên giận dữ, "Tình tiết gì mà như phim truyền hình vậy, mọi người đang đóng phim điện ảnh à, An Noãn là em gái con á?"

"Thần Phong, bác Cả đã điều tra rõ ràng rồi, chính là An Noãn, từ nhỏ cô ấy đã sống ở Giang Thành, bây giờ cả hai ba mẹ đều đã mất, còn đã từng có một thời gian yêu đương với Trọng Huy, cháu trai của ông cụ nhà họ Mạc. Bốn năm trước nó đi qua Anh, trở thành nhân viên của công ty JM, cách đây không lâu đã trở về nước, hiện đang làm việc tại chi nhánh JM ở Bắc Kinh. Gần đây còn có một hạng mục hợp tác với công ty của con."

"Đủ rồi!" Thẩm Thần Phong ngắt lời Thẩm Diệc Bái, người anh ta thích bỗng nhiên lại trở thành em gái, ai tới nói cho anh ta biết làm sao lại xảy ra tình tiết bi kịch này không.

Ông cụ than nhẹ một tiếng, yếu ớt nói, "Ta đã nợ nó quá nhiều rồi, ta muốn dùng một chút thời gian còn sót lại của ta bù đắp cho nó, thương yêu nó, bảo vệ nó."

"Đây là việc của ông, ông bảo cháu về làm gì?" Giọng điệu Thẩm Thần Phong rất khó chịu, anh ta nhất thời khó có thể chấp nhận sự thực tàn khốc này.

Thẩm Diệc Bác nghiêm nghị khiển trách, "Thần Phong, không được nói chuyện thiếu lễ phép với ông như vậy. Chúng ta đều muốn bù đắp cho con bé, muốn để nó nhận lại tổ tông, nhưng lại sợ An Noãn nhất thời không thể chấp nhận được, sợ sẽ dọa đến đứa trẻ đó, cho nên muốn để từ từ. Từ lúc biết được An Noãn ở ngay bên cạnh chúng ta, ông của con vô cùng muốn gặp nó, cho nên mới tìm con trở lại đây, con đi sắp xếp cho An Noãn và cả nhà ta gặp mặt một lần đi."

Thẩm Thần Phong cười lạnh, "Mặt mũi con không lớn thế đâu, con với cô ấy chẳng qua chỉ là bạn hợp tác làm ăn, không thân thiết."

Thẩm Thần Phong rống lên xong, chạy khỏi biệt thự.

Bên ngoài những cơn gió lạnh đang gào thét, anh ta lái xe nhanh như tên bắn nhưng lại không biết đang đi đâu. Bốn năm trước ông cụ đã từng đến Giang Thành tìm cô, lúc đó ông không tìm được. Gần đây từ khi biết được ông cụ nhà họ Mạc không còn sống được bao lâu, ông cụ cũng bắt đầu lo lắng cho mình, lệnh cho bác Cả phải đi tìm.

Em gái của anh ta có thể là bất cứ ai, nhưng tại sao lại phải là An Noãn?

Tuy rằng anh ta và An Noãn không thể yêu nhau, nhưng anh ta cũng không muốn cô trở thành em gái mình, như vậy sẽ khiến khả năng này sẽ vĩnh viễn trở thành không thể.

Anh ta không biết tại sao mình lại tức giận, trong lòng thấy rất buồn.

Ông cụ có được ba người con trai một người con gái, đứa con gái là út. Người ta đều nói con gái là người tình kiếp trước của ba, lúc còn trẻ, ông cụ đã vô cùng cưng chiều cô con gái này, dường như ngày nào cũng dắt theo con gái bên cạnh, cho dù có đi ra ngoài khảo sát thực tế, ông cũng dẫn theo. Có thể cũng là vì nguyên nhân này mà sau này khi cô con gái làm trái lại ý nguyện của ông, khiến ông vô cùng đau buồn, trong lúc tức giận đã cắt đứt quan hệ cha con. Nhiều năm như vậy trôi qua, ông nhẫn tâm chưa từng đi tìm cô.

Ông trời có lẽ đang trả thù ông, ba đứa con trai, đứa nào cũng sinh ra cháu trai, ngay cả bóng dáng một cô cháu gái cũng không có. Theo thời gian, tuổi tác ông càng ngày càng lớn, ông cũng càng ngày càng nhớ đến con gái của mình.

Bốn năm trước, rốt cuộc ông cũng quyết định đi tìm con gái, lại nhận được tin tức con gái mình thực sự đã qua đời rồi, ông cụ tự nhốt mình lại trong thư phòng khóc ròng rã cả đêm.

Bây giờ chỉ còn một đứa cháu gái bảo bối, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra. Ông thậm chí còn cho rằng trước khi chết cũng không gặp được nó, ông trời lại đột nhiên đưa con bé trở về bên ông.

An Noãn để trống lịch vào tối thứ hai, chuẩn bị đi đến cuộc hẹn với Hứa Vĩ Thần. Thế nhưng gần đến giờ hẹn lại nhận được điện thoại của Thẩm Thần Phong. Đầu dây bên kia vô cùng nghiêm túc báo với cô, công việc xảy ra vấn đề muốn tìm cô bàn bạc. An Noãn hỏi có thể đổi ngày khác được không, Thẩm Thần Phong một mực kiên quyết, nói với cô chỉ có tối nay anh ta mới rảnh.

Chapitre suivant