webnovel

Chương 193: Mạc Trọng Huy, anh đã thấy đau rồi chứ? (5)

Éditeur: Nguyetmai

An Noãn giật mình, hơi hoảng sợ.

"Tôi biết ngày hôm nay tôi mặt dạn mày dày tới cầu xin cô, cũng không chắc cô sẽ giúp tôi, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần cuối, dù sao chúng ta cũng đã từng là bạn thân."

Môi giật giật, An Noãn chua xót mở miệng: "Chị đã làm gì tôi? Tại sao phải làm như vậy?"

"Hôm cô đi tìm Thường Tử Phi, chính tôi đã nhắn tin bí mật báo cho Mạc Trọng Huy. Lúc đó tôi đã rất hận cô, tôi hận cô luôn tự cho mình là đúng, cô dựa vào cái gì mà bảo Mạc Trọng Huy ép Phan Bình lấy tôi? Phan Bình nói tôi tự sát vì anh ta, anh ta muốn đền bù cho tôi, nhưng Mạc Trọng Huy đột nhiên bảo anh ta phải ly dị vợ rồi cưới tôi. Bây giờ anh ta không những không yêu tôi, mà ngược lại chỉ thấy oán hận tôi, chỉ mong sao trước đó tôi tự sát chết luôn cho rảnh. An Noãn, cô nói đi, tại sao cô cứ rảnh rỗi xen vào chuyện của tôi như vậy? Chúng ta không cùng một thế giới, cô dựa vào cái gì mà cứ xía vào chuyện của tôi?"

Vẻ mặt tức giận, La Hiểu Yến gầm gừ: "Thời gian cô theo tôi mua đồ dùng cho đám cưới, tôi thấy Mạc Trọng Huy tốt với cô như vậy, yêu thương, cưng chiều cô như vậy, trong lòng tôi không phục! Chúng ta đều là người từng ngồi tù, dựa vào cái gì cô có thể được đối đãi chân tình, còn tôi thì luôn bị người ta chán ghét, vứt bỏ? Tôi thèm khát được như cô, tôi ghen tị với cô, tôi hận cô, và trong một lúc kích động, tôi đã nhắn tin cho Mạc Trọng Huy."

"Về sau, Mạc Trọng Huy điều tra chuyện này, anh ta nhanh chóng điều tra ra tôi, sau đó hủy bỏ đám cưới của tôi và Phan Bình. Phan Bình bắt đầu giày vò tôi, bắt tôi tiếp khách ở Thiên Đường. Mỗi đêm, tôi đều bị ép phải lên giường với những lão già dơ bẩn và thô tục, tuổi của họ còn lớn hơn ba tôi! Cô có thể hình dung được nỗi tủi nhục đó không? Tất cả những điều kinh khủng mà tôi trải qua, là ai mang tới cho tôi? Tất cả đều là do cô ban tặng!"

"Sau đó nữa, tôi lợi dụng Hà Tư Kỳ, giật dây cô ta trả thù cô. An Noãn, cô có biết cô đã hại bao nhiêu người rồi không? Bây giờ Hà Tư Kỳ đã phát điên rồi, suốt ngày chỉ lặp đi lặp lại mỗi một câu 'tôi đã trả được thù cho con tôi rồi'. Mạc Trọng Huy đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần. Lương Trạch Minh cũng đột nhiên rớt đài, ông ta bị phát hiện tham nhũng mấy nghìn vạn, hẳn là sẽ phải ngồi tù cho tới hết đời. An Noãn, tất cả chúng tôi đều bị cô làm hại, nhưng tiếc là kết cục của cô cũng không có gì tốt đẹp. Cô phải chịu trách nhiệm đối với cái chết của hai người, sau này bất luận cô đi tới đâu, trong lòng vẫn cứ nặng nề."

Đêm đó, An Noãn khăng khăng đòi xuất viện, rốt cuộc cô vẫn nói giúp cho La Hiểu Yến. Mạc Trọng Huy đồng ý chừa cho La Hiểu Yến một con đường sống, chỉ buộc La Hiểu Yến rời khỏi Giang Thành vĩnh viễn.

Ăn cơm tối xong, Mạc Trọng Huy cùng cô trở về phòng.

"Chúng ta nói chuyện một chút đi."

Giọng An Noãn rất bình tĩnh, Mạc Trọng Huy lại đột nhiên luống cuống, cái ngày mà hắn lo sợ rốt cuộc đã tới rồi.

"Mạc Trọng Huy, hôm nay tôi trở về đây để thu dọn đồ đạc, hãy để tôi đi."

Mặc dù hắn từng nói, chỉ cần cô tỉnh lại thì hắn sẽ để cô tự do, nhưng lúc này, suy cho cùng tim hắn vẫn đau đớn không thôi.

"Chờ thêm mấy tháng nữa, sức khỏe hoàn toàn hồi phục rồi em hãy đi, được không?"

"Không, tôi đã khỏe lại nhiều rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi mấy ngày vừa qua, mong rằng anh được hạnh phúc."

An Noãn còn chưa dứt lời, Mạc Trọng Huy đột nhiên kích động ôm lấy cô, nước mắt rơi trên vai cô. Giọng khàn khàn, hắn nói: "Không có em, làm sao anh có thể hạnh phúc được? Con không còn, sau này có thể sinh nữa, anh yêu em, em đừng đi, được không?"

Phía khuất tầm mắt hắn, nước mắt An Noãn lưng tròng, cô cố gắng kìm nén, nuốt nước mắt xuống, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Mạc Trọng Huy, anh nghĩ chúng ta còn có thể tiếp tục sống với nhau được nữa sao? Buông tha cho tôi đi, đừng giày vò lẫn nhau nữa."

Hắn không nói gì nữa, kéo cô vào lòng, ôm chặt hồi lâu, rất lâu…

***

An Noãn thu dọn hành lý suốt đêm, thật ra cô cũng không muốn mang gì theo, chỉ là vài bộ quần áo, còn những món đắt tiền Mạc Trọng Huy mua cho cô, cô cũng bỏ lại, bao gồm chiếc nhẫn và dây chuyền đính kim cương kia.

Sáng hôm sau, trời đổ cơn mưa nhỏ, trợ lý Trương đưa cô ra sân bay.

Trước khi đi, Trương Húc đưa cho cô một tấm thẻ: "Đây là ngài Mạc bảo tôi chuyển cho cô, trong đó có một trăm vạn, là tiền lãi ra gần một năm nay của tiệm cà phê, mong cô nhận lấy, đừng làm tôi phải khó xử."

An Noãn biết, cho dù tiệm cà phê kinh doanh rất tốt, tiền lời một năm cũng không thể lên tới con số cao ngất này. Tuy nhiên cô không từ chối mà nhận ngay. Sau này sống một mình ở bên ngoài, cô cũng cần đến tiền.

"Cô An, đây là vé máy bay đi Pháp, ngài Mạc biết cô muốn đi Pháp, đã đăng ký vé vip suốt cả đêm cho cô đấy."

An Noãn cũng nhận lấy.

Trương Húc thấy cô bình tĩnh như vậy, cầm lòng không được, nói: "Cô An, cô thực sự không thể cho ngài Mạc một cơ hội nữa sao?"

An Noãn bặm môi, cười nói: "Trợ lý Trương, anh không cần tiễn tôi, bảo tài xế đưa tôi đi là được, tôi sợ tôi sẽ lưu luyến anh."

Nghe An Noãn đùa như vậy, Trương Húc rất lúng túng.

"Ngài Mạc bảo tôi đưa cô lên máy bay."

"Thực sự không cần đâu, tôi đi một mình được rồi. Tôi không thích cảnh ly biệt."

Lúc này, mấy cô giúp việc đều đứng bên cạnh, len lén lau nước mắt.

An Noãn không ngờ cuối cùng người khiến cô cảm động nhất lại là các cô gái này, còn những người mà cô đối xử thật lòng như bạn bè thì lại khiến trái tim cô bị tổn thương.

Cô không quay đầu lại, không quay đầu lại lần nào cả. Cô ở nơi này gần một năm, có rất nhiều kỷ niệm nhưng cũng có rất nhiều tổn thương và đau đớn.

Xe tới sân bay, cô thấy Thường Tử Phi, Nghê Tuệ và cả Thường Bách.

Nghê Tuệ đi tới nắm lấy tay cô: "Noãn Noãn, biết cháu nằm viện, dì đã định tới thăm cháu nhưng sợ Mạc Trọng Huy gây phiền phức. Hôm nay nghe cháu phải đi, nhà dì đến sân bay tiễn cháu, để Tử Phi vào trong với cháu nhé."

An Noãn ôm Nghê Tuệ một cái, rồi ôm Thường Bách, trong lòng vô cùng bùi ngùi.

Thường Tử Phi giúp cô mang hành lý vào trong: "Lúc nãy anh và ba mẹ bàn nhau, nếu như Mạc Trọng Huy đến tiễn em, nhà anh sẽ không xuất hiện, không ngờ anh ta lại cho anh cơ hội này."

An Noãn bĩu môi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.

"Ông trời thực sự là thích trêu đùa, em được tự do, anh lại bị ràng buộc rồi. Thiến Nhu đi khám, phát hiện đã mang thai ba tháng, có lẽ suốt đời này anh cũng không thể rời bỏ cô ấy được. Sau khi biết cô ấy mang thai, ông Giang cũng đã cho anh vào công ty, đang từng bước giao công ty lại cho anh."

Từ tận đáy lòng, An Noãn mừng thay cho anh: "Chúc mừng anh, sự nghiệp và tình yêu đều có được thành quả tốt đẹp."

"An Noãn, nói thật đi, em có từng yêu anh không? Cho dù chỉ là một chút?"

Một hồi lâu, An Noãn không nói gì, Thường Tử Phi bất đắc dĩ thở dài: "Đã biết cho tới bây giờ em vẫn không quên Mạc Trọng Huy, vừa yêu, vừa hận, em thực sự rất khổ."

Thường Tử Phi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lại nghiêm nghị nói: "Nhưng không sao, tất cả đau khổ đều đã qua, rời khỏi nơi đây, em hãy sống thật vui vẻ, hãy tốt với bản thân và đừng tiếp tục lương thiện như thế nữa."

Trước lúc phải đi, Thường Tử Phi ôm chặt lấy cô, bằng giọng trầm ấm hỏi cô: "An Noãn, em còn quay lại nữa không?"

Chapitre suivant