webnovel

Chương 370: Tình yêu sâu đậm được đánh thức (1)

Éditeur: Nguyetmai

Mẹ Lâm quyết tâm nói, "Cho dù cuối cùng An Noãn không thể lấy được người con bé yêu, thì rời khỏi con, nó cũng sẽ hạnh phúc hơn."

Lời này đâm sâu vào trái tim Lâm Dịch Xuyên, dường như anh có thể nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát, giống đồ sứ đập xuống đất vỡ "choang" thành từng mảnh. Lại nhặt lên, chắp vá, nhưng cũng không thể nào lành lặn như lúc ban đầu.

"Con trai, cho dù có xảy ra chuyện gì thì con vẫn còn có mẹ, còn có ba con, và Tảo Tảo. Con hãy công bằng với Noãn Noãn đi, hãy buông tay để trả lại hạnh phúc cho con bé."

Mọi người giấu Thẩm Diệc Minh chuyện An Noãn bị thương, nhưng không ngờ đêm trước hôm xuất viện một ngày, Thẩm Diệc Minh lại quay trở về sau chuyến công du ra nước ngoài. Vừa về tới nhà ông đã đi tìm An Noãn.

Mọi người nói dối ông, bảo rằng An Noãn đang đi Luân Đôn.

Thẩm Diệc Minh cáu điên lên, "Đừng nói là Luân Đôn, bây giờ đến Bắc Kinh nó cũng không ra khỏi được, nói, nó đang ở đâu?"

Thấy không thể giấu được nữa, Tiết Ngọc Lan đành phải nói thật, "Noãn Noãn đang ở bệnh viện, mấy hôm trước nó bị thương ở chân, giờ đã khỏi rồi, ngày mai là có thể xuất viện."

Thẩm Diệc Minh đưa mắt nhìn khắp một lượt những người trong nhà, ông nổi giận vô cùng, dùng giọng lạnh lùng chất vấn, "Noãn Noãn phải nằm viện mà cả đám các người đều ở nhà nhàn nhã à, thế ai ở trong bệnh viện chăm sóc cho con bé?"

"Không phải, dĩ nhiên không phải, có mẹ của Lâm Dịch Xuyên đến, ngày nào bà ấy cũng ở bệnh viện chăm sóc cho Noãn Noãn. Trước đó thì do chúng tôi thay phiên chăm sóc cho con bé, khi bà ấy tới, bà ấy nói muốn tự mình chăm sóc cho con dâu."

Lửa giận trong người Thẩm Diệc Minh bộc phát ra thành tiếng thét. "Lão Vương, chuẩn bị xe."

Ông cụ khẽ thở dài một tiếng, ông bất đắc dĩ nói: "Thằng hai, ba có thể hiểu con rất lo lắng cho Noãn Noãn, nhưng ngày mai cháu nó đã xuất viện rồi, không cần thiết phải vội vàng như thế, cứ ăn cơm xong đi rồi hẵng tới thăm con bé Noãn, vẫn kịp mà."

"Noãn Noãn đang ở trong bệnh viện, con không có lòng dạ nào để ăn cả."

Thẩm Diệc Minh bỏ lại câu này rồi quay người đi ra khỏi nhà.

Ông cụ nhìn bóng lưng thẳng tắp của con trai mà trong lòng chỉ biết thở dài, nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên.

Thẩm Diệc Minh đi rồi, bầu không khí trên bàn ăn cũng trở nên kỳ lạ. Tiết Ngọc Lan cắn chặt môi, mãi vẫn không gắp đồ ăn.

Ông cụ gắp ít đồ ăn vào bát bà, an ủi. "Ngọc Lan, tính cách thằng hai thế nào con cũng biết rồi đấy, con cũng biết trước kia nó thương Diệc Như thế nào, giờ nó đem toàn bộ tình yêu thương đó chuyển sang An Noãn, hi vọng con có thể hiểu cho nó."

Tiết Ngọc Lan cố gắng giật khóe miệng, nói: "Ba, con hiểu, con đang tự kiểm điểm, có lẽ chúng ta còn chưa đối xử đủ tốt với An Noãn."

"Không, con có thể đối xử tốt với An Noãn như vậy là ba đã rất cảm ơn con rồi. Tính tình Noãn Noãn bướng bỉnh, hi vọng sau này các con thông cảm nhiều hơn cho nó."

Lúc ông cụ nói những lời này, vẻ mặt hơi phức tạp. Hình như vừa có đau lòng, và càng nhiều lo lắng hơn.

Thẩm Diệc Minh đến bệnh viện, lúc này An Noãn đang ngồi trên giường bệnh chơi đùa cùng Tảo Tảo, chưa đi đến nơi ông đã nghe thấy bên trong vang ra tiếng cười vui vẻ. Thẩm Diệc Minh bỗng chốc bớt lo lắng, ông không thể không dừng lại và nghe tiếng cười của An Noãn.

Chủ nhiệm đến để làm kiểm tra lần cuối cho An Noãn, nhìn thấy thủ trưởng đứng bên ngoài làm ông ta sợ đến mức khựng lại, hai chân hơi run rẩy.

"Thủ… Thủ trưởng…"

Thẩm Diệc Minh khẽ cười, hỏi ông ta. "Anh là bác sĩ chủ trị của An Noãn?"

"Vâng, tôi là bác sĩ chủ trị của cô An."

"Vết thương của con bé thế nào rồi?"

Ông ta trả lời bằng giọng run rẩy. "Vết thương của cô An phục hồi rất tốt, hiện giờ đã có thể xuống giường chạy nhảy được rồi."

"Có phải lúc mới đưa tới viện, vết thương của nó rất nghiêm trọng không?"

Bác sĩ thành thật trả lời, "Đúng vậy, lúc vừa đưa tới, chân cô ấy bị sưng phù khá nặng, chỉ cần chạm nhẹ cũng bị đau."

Trong mắt Thẩm Diệc Minh thoáng đau lòng, nhưng ông lập tức cười với bác sĩ, "Vất cả cho anh rồi!"

"Không vất vả, đây là chức trách của tôi."

Ông ta làm bác sĩ ở bệnh viện quân đội ba mươi năm, đã từng thấy rất nhiều việc đời, dạng người gì cũng đã từng gặp qua, nhưng mấy ngày nay ông ta lại được gặp rất nhiều bệnh nhân cao quý chỉ xuất hiện trong bản tin trên tivi, ngay cả vợ của thủ trưởng cũng đã được gặp, ông ta cứ nghĩ rằng đời này sẽ không còn nhân vật nào làm cho mình phải kích động nữa. Ấy vậy mà ông ta lại được gặp chính thủ trưởng, không biết cô gái trong phòng này có thân phận gì, ông ta chưa từng nghe nói thủ trưởng có con gái mà.

"Chúng ta cùng vào đi."

Thủ trưởng đã lên tiếng, ông ta đành nơm nớp lo sợ đi theo sau.

Đẩy cửa đi vào, tiếng cười của An Noãn bỗng chốc im bặt, nụ cười thoải mái trên môi cũng lập tức cứng đờ.

"Bác hai!" Cô hô lên với vẻ ngạc nhiên vô cùng, bác cả và các bác gái đều nói với cô rằng bác hai đã đi công du ra nước ngoài, phải đến cuối tuần mới trở về.

Thẩm Diệc Minh cũng không để ý đến cô mà quay sang nói với bác sĩ: "Làm phiền anh giúp con bé kiểm tra một chút."

Thì ra ngài thủ trưởng lại thân thiện, hiền hòa như vậy, bác sĩ lau mồ hôi, đi tới giúp An Noãn kiểm tra.

Thật ra cũng chẳng cần phải kiểm tra làm gì, vốn ban đầu lúc cô được đưa đến đây cũng không bị thương đến xương cốt, nếu là bệnh nhân khác sẽ cho về nhà nghỉ ngơi, riêng vị này có thân phận đặc biệt nên tất nhiên không thể qua loa được.

An Noãn ngồi ở trên giường, vui vẻ nói: "Bác, không cần kiểm tra đâu, hiện giờ cháu đã không sao rồi."

Bác sĩ xấu hổ, mỉm cười: "Cô An, sau khi xuất viện cô vẫn phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt, tránh các hoạt động mạnh."

"Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý."

An Noãn vén chăn lên xuống giường, cô kéo tay mẹ Lâm và dẫn đến trước mặt Thẩm Diệc Minh, "Bác hai, đây là mẹ của anh Lâm Dịch Xuyên ạ."

Thẩm Diệc Minh thản nhiên nhìn bà, rồi đưa tay ra nắm tay, khách sáo nói: "Những năm An Noãn ở Anh, làm phiền mọi người chăm sóc con bé rồi."

Mẹ Lâm khoát tay, "Chúng tôi đâu chăm sóc được Noãn Noãn, là Noãn Noãn chăm sóc con trai và cháu trai của tôi đấy chứ, tôi rất cảm kích Noãn Noãn, cũng rất thích con bé."

Hàng lông mày của Thẩm Diệc Minh hơi nhíu lại.

"Có thể được làm thông gia với ngài là vinh hạnh của chúng tôi, cũng sợ hãi vô cùng."

Thẩm Diệc Minh ngắt lời bà, "Tôi hiện tại còn đang không nỡ gả con bé đi đây, hôn sự cứ từ từ đã."

Mẹ Lâm cười khéo léo: "Chuyện tình cảm cứ để chúng nó tự quyết định, còn hôn sự do ngài định đoạt, lập trường của chúng tôi cũng rất rõ ràng, cho dù Noãn Noãn quyết định thế nào, tôi cũng ủng hộ."

Đêm hôm đó, Thẩm Diệc Minh kiên trì muốn ở lại chăm sóc An Noãn, mẹ Lâm đành đưa Tảo Tảo trở về khách sạn.

Trong căn phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại hai bác cháu, An Noãn cảm thấy hơi xấu hổ.

"Bác, bác vẫn nên trở về đi, bác ở chỗ này làm cháu không quen."

Thẩm Diệc Minh giận tái mặt, lửa giận nhẫn nhịn bây giờ mới bùng phát ra ngoài, "Tất cả mọi người đều biết cháu bị thương, ngay mẹ của Lâm Dịch Xuyên cũng bay từ nước Anh sang đây, mà cháu lại giấu mỗi mình bác, ở trong lòng cháu, bọn họ đều quan trọng hơn bác à?"

An Noãn cong khóe môi, đi tới thân mật khoác tay lên cánh tay của ông, rồi giải thích, "Không phải cháu cố ý giấu bác đâu, bác bận rộn như vậy, sao cháu có thể để một chuyện nhỏ nhặt như thế này làm phiền bác được."

Chapitre suivant