"Sư tôn, người mau tỉnh lại đi!!" Minh Tâm vừa gào thét vừa lung lay người hắn ôm trong lòng, "Ta biết lỗi rồi, người mau tỉnh lại đi!!" Những giọt nước mắt rơi xuống má y, những người xung quanh cũng đau lòng lên, Minh Tâm gào thét,"Sư tôn... sư tôn!!!"
Những năm tháng mùa đông nhanh chóng trôi qua đi, xuân đến.
Trên bầu trời xanh cao và rộng, những cánh én chao qua liệng lại, báo hiệu một mùa xuân đã về rồi. Theo bước chân của mùa xuân, vạt cỏ ven đường. Trên những cành cây trơ trọi của mùa đông, biết bao chồi non xanh mướt. Và trên những bụi cây xanh suốt mùa đông, thì nay lại chào đón thêm những chiếc lá mới, đã xanh nay lại càng thêm xanh.
Đương Khải Dương từng bước đi vào rừng hoa anh đào. Từ một cây trụi lá mùa đông, hoa anh đào nở bung để làm đẹp đầu xuân, hoa nở rộ rực rỡ dưới ánh nắng xuân và một bức những cánh anh đào tung bay uốn lượn theo làn gió, đùa nghịch với khoảng không trước khi về nằm yên trên mặt đất.
Xa xa có tiếng đàn vang lên, tiếng đàn nghe rất dễ chịu, nó khiến người ta xóa bỏ khỏi phiền muộn. Đương Khải Dương đi sâu vào trong, đi cần gần tiếng đàn càng lúc càng lớn. Phía trước có một cái đình, mái cong bốn góc, cực kỳ tinh nhã.
Trong đình có bóng người, người trong đình ngồi quay lưng về phía Đương Khải Dương, bởi vậy không thể thấy được dung mạo. Nhưng hắn nhìn dáng lưng thẳng tắp của người kia, từng ngón tay của y gảy lướt trên hàng dây xen kẽ các câu nhạc, tôn lên vẻ trắng nõn như ngọc của bàn tay kia.
Tiếng đàn ngừng lại, sau đó là một giọng nói vang lên:"Ngươi đến đây để làm gì, Khải Dương!"
Đương Khải Dương chẳng ngạc nhiên, hắn ung dung bước vào trong đình, ngồi xuống trước mặt y nói:"Lần nào cũng bị ngươi phát hiện hết, Phong Minh!"
Trước mặt hắn, người nọ tuấn mi tu mục, mảnh mai môi mỏng, dung mạo tuấn tú, y có đôi mắt song đồng tiễn thủy, tuyết phu hoa mạo không gì sánh bằng.
Thiết Phong Minh không nóng không lạnh nói:" Tìm ta có việc gì?"
Đương Khải Dương buồn rầu nói:" Tất nhiên là có việc rồi! Ngươi hỏi kì vậy!"
Thiết Phong Minh lạnh lùng nói:"Việc gì?"
Đương Khải Dương:"Dù sao ngươi cũng là Thiên Hòa trưởng lão mà."
Không đợi Đương Khải Dương nói xong Thiết Phong Minh đáp:"Không cần đâu!"
Đương Khải Dương tỏ vẻ không bằng lòng cũng không ngạc nhiên,"Ta biết ngươi cũng đoán được ta định nói gì phải không? Phong Minh!"
Thiết Phong Minh bình tĩnh đáp:"Ngươi đến đây chỉ có chuyện này thôi sao?"
Đương Khải Dương vươn tay rót chén trà và nói:"Còn nữa!"
"Chuyện gì?"
Đương Khải Dương vào thẳng chủ đề bởi hắn biết y không muốn nghe, nói:"Mấy ngày nữa là đến ngày tuyển chọn đệ tử!"
Thiết Phong Minh mặt không đổi sắc đáp:"Ta biết."
Đương Khải Dương dở khóc dở cười,"Vì vậy ngươi cũng nên...!"
Đương Khải Dương chưa nói xong thì Thiết Phong Minh nói:"Không cần!!"
Đương Khải Dương đau khổ,"Sao vậy? Coi như ta cầu xin ngươi đấy!"
Thiết Phong Minh hết cách với hắn nói:"Tùy ngươi."
Đương Khải Dương vui vẻ,"Coi như ngươi đã đồng ý rồi! Ngày đó ta sẽ chọn cho ngươi một đệ tử!"
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng.
Đương Khải Dương đưa chén trà lên miệng vừa uống vừa nói:"Ngươi cứ như vậy sau này ai sẽ thích ngươi?"
Thiết Phong Minh không ngạc nhiên còn đáp lại hắn:"Ngươi cũng nên coi lại phép tắc của ngươi đi, ngươi là chưởng môn của một môn phái đấy! Cứ như trẻ con ba tuổi không ra hệ thống gì hết!"
Đương Khải Dương cố nuốt ngụm trà nói:" Ta đã như vậy rồi! Ngươi cũng hiểu mà. Dù sao ngươi và ta cũng là đồng môn mà!"
Thiết Phong Minh không thèm để ý,"Đó là chuyện của mấy năm trước rồi. Giờ ngươi là chưởng môn rồi."
Đương Khải Dương tán thành,"Đúng đúng đúng, ngươi cái gì cũng đúng hết!"
Thiết Phong Minh không muốn để ý hắn, y vươn tay rót chén trà, Đương Khải Dương nói:"Ngày mai ngươi nhớ đến đúng giờ đấy."
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng, dứt lời liền ngửa đầu uống cạn chén trà.
Đương Khải Dương buông chén trà hỏi y:"Mà ta không hiểu vì sao ngươi không tu luyện để phi thăng nữa, mà ở nơi này đành đàn uống trà chứ?"
Thiết Phong Minh chẳng ngạc nhiên đáp:" Vì nhân gian quá đẹp!!"
Đương Khải Dương hoài nghi nói:"Có thật là như vậy không!!"
Thiết Phong Minh nhìn sắc trời nói:"Ngươi cũng về đi, chứ không sẽ có người lật tung nơi này lên kiếm ngươi đấy!"
Đương Khải Dương dở khóc dở cười," Được được được, ta đi đây!"
Trước khi rời khỏi Đương Khải Dương cất tiếng:" Ta mong ngươi có đồ đệ để bớt đi cô đơn thôi!"
Thiết Phong Minh mỉm cười nói:"Cảm ơn ngươi, Khải Dương!"
Đương Khải Dương như thấy thần tiên hạ phàm, y cười rất đẹp khiến Đương Khải Dương không nói nên lời, Đương Khải Dương quay người bỏ đi.
Trên đường đi, Đương Khải Dương vẫn không quên nụ cười đó, nghĩ bụng, nếu ngươi có thể mỗi ngày đều như vậy thì ta cũng cam tâm tình nguyện chết vì ngươi, Phong Minh. Đã lâu rồi, ta chưa thấy ngươi cười, thật sự rất lâu.
*******
Giờ Tỵ ngày hôm sau.
Ngoài điện và trên quảng trường phía Đông có một tường người vây thành từng vòng, ai cũng sẵn sàng để tuyển chọn.
Đương Khải Dương trên ngồi trên ghế không biết đang nghĩ gì hay đang đợi một ai đó, xung quanh quảng trường ai cũng sốt ruột,"Khi nào mới bắt đầu chứ!"
Người bên cạnh hắn đáp:"Ngươi đừng sốt ruột sẽ sớm bắt đầu thôi!"
Thạch Quân không đợi được nữa liền hỏi:"Chưởng môn sư huynh chừng nào mới bắt đầu?"
Đương Khải Dương vỗ về Thạch Quân,"Đợi một chút nữa đi, y sẽ đến thôi!"
Bất chợt xuất hiện ánh sáng trắng chói mắt, người nọ mặc một bạch y, thong thả mở hai mắt đang khép hờ ra, Đương Khải Dương và Thạch Quân không ngạc nhiên với màn xuất hiện đó, Đương Khải Dương nói:"Cuối cùng y cũng đến."