Trên đường đi, Đương Minh Chu cất tiếng hỏi:"Sư huynh, có phải mọi người không thích đệ không?"
Dương Bạch nhớ đến biểu cảm của các sư huynh, sư đệ, hắn thở dài nói:"Ta cũng không chắc nhưng cũng có khả năng."
Đương Minh Chu chỉ "vâng" một tiếng rồi cúi đầu thấp đi, Dương Bạch thấy vậy vươn tay xoa đầu cậu nói:"Đệ đừng lo, nếu đệ tiếp xúc nhiều với họ thì họ sẽ không ghét đệ."
Đương Minh Chu nghe vậy liền xem như có chút hy vọng, Dương Bạch nói tiếp:"Ta cũng chuyện này muốn nói với đệ, dù sao đệ cũng mới nhập môn nên cũng phải biết một ít quy định ở đây."
"Điều thứ nhất không được đánh nhau trong môn, tỉ thí thì còn chấp nhận nhưng đánh nhau vì căm thù nhau thì sẽ bị phạt."
"Điều thứ hai không âm mưu hãm hại đồng môn."
"Điều thứ ba, thứ tư, thứ năm....."
"Những điều này rất cơ bản cho nên đệ phải nhớ kỹ những điều này, nếu phạm vi trong số điều này thì phạt. Nhẹ thì chép sách ở Tàng Thư Các hoặc bị dùng hình, nặng thì phế bỏ tu vi đuổi khỏi môn. Đệ đã hiểu chưa?"
Những lời hắn nói Đương Minh Chu đều lắng nghe ghi nhớ, cậu đáp:"Đệ đã hiểu."
Dương Bạch hỏi tiếp:"Đệ còn chuyện gì muốn hỏi không?"
Đương Minh Chu đáp:"Đệ muốn biết về các sư huynh của mình, không biết sư huynh có sẵn lòng không?"
Dương Bạch cười xoa đầu cậu nói:"Tất nhiên, đệ muốn tìm hiểu về họ càng tốt, hiểu nhiều về họ sẽ có thể thân thiết với họ hơn."
"Người đầu tiên là Trương Huyền sư huynh, huynh là đại sư huynh, trong số các huynh đệ thì huynh ấy lớn tuổi nhất, tu vi của huynh đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, tính tình của huynh ấy rất tốt, ta nghĩ chắc huynh sẽ không quá ghét đệ."
"Người tiếp theo là Cung Thường sư huynh cũng là nhị sư huynh, huynh chỉ nhỏ hơn đại sư huynh hai tuổi, tu vi của huynh ấy đạt đến Kim Đan trung kỳ, tính tình của huynh có chút nóng giận với hay xem thường người khác, nếu huynh có làm gì với đệ thì mong đệ bỏ qua cho huynh ấy."
Đương Minh Chu chỉ "vâng" một tiếng rồi tiếp tục lắng nghe hắn nói.
"Người tiếp theo, ta chắc chắn sau khi ta kể xong về huynh ấy, đệ sẽ hỏi nhiều về y."
Đương Minh Chu tò mò muốn biết người mà Dương Bạch nói là ai, cậu liền nhớ vị sư huynh lúc nãy hỏi:"Có phải là vị sư huynh lúc nãy phải không, sư huynh!"
Dương Bạch xoa đầu cậu cười nói:"Đúng vậy, huynh ấy tên là Thiết Minh Tiêu là tam sư huynh, huynh ấy nhỏ hơn một tuổi nhị sư huynh tuổi, tu vi và kiếm thuật của huynh ấy rất giỏi, tu vi thì đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ ngang với đại sư huynh, tính tình của huynh ấy chắc đệ cũng đã biết rồi nhỉ! Huynh ấy là người có thể nói là rất hiền và đẹp, ai cũng thích tam sư huynh."
Đương Minh Chu nhớ đến cảnh tượng y nói đến câu nói ấy "sao lại ghét đệ?", Dương Bạch nói tiếp:"Người kế tiếp là Cố Hào là tứ sư huynh, huynh ấy cũng nhỏ hơn tam sư huynh một tuổi, tu vi thì ở Trúc Cơ trung kỳ, tính tình thì có chút quái lạ."
"Người tiếp theo là ta, tên của ta là Dương Bạch, ta đứng thứ năm trong các huynh đệ, tu vi của ta đang ở Trúc Cơ sơ kỳ, tính tình ta cũng không có gì để nói."
"Người kế tiếp là Tô Kiệt sư đệ, đệ ấy đứng thứ sáu trong số chúng ta, tu vi của đệ ấy chỉ mới Luyện Khí, đệ ấy đối xử với ai đều lạnh lùng, riêng chỉ có tam sư huynh là đệ ấy đối xử khác."
"Người cuối cùng là Cao Triết sư đệ, đệ ấy đứng thứ bảy trong số chúng ta, tu vi của đệ ấy chỉ mới bước vào Luyện Khí, tính tình rất hoạt bát và năng động, ta nghĩ đệ ấy chắc chắn sẽ không ghét đệ đâu."
"Sẵn tiện ta cũng về sư tôn cho đệ biết luôn, người là chưởng môn của Sơn Quân môn, tính tình lẫn tính cách của người rất khó hiểu chỉ có tam sư huynh mới hiểu được người, tu vi của người đạt đến Hóa Thần trung kỳ, nếu nói người mà sư tôn yêu thương nhất thì chỉ có tam sư huynh, huynh ấy từ nhỏ đến lớn đều được mọi người yêu thương, huynh được mọi người yêu thương nhưng không bao giờ kiêu ngạo."
Đương Minh Chu nghe vậy liền hỏi:"Sư huynh, huynh có thể kể về tam sư huynh nhiều hơn một chút được không?"
Dương Bạch cười nói:"Ta biết ngay là đệ sẽ hỏi nên ta sẽ kể cho đệ luôn. Tam sư huynh có tiếng tăm lừng lẫy, năm huynh ấy mười tuổi đã đạt đến Kim Đan trung kỳ có thể nói là thiên tài, còn nhan sắc của huynh ấy thì đệ cũng đã thấy rồi, những nữ nhân gặp phải tam sư huynh đều phải ngất thì nhan sắc của huynh ấy. Có thể nói huynh ấy là một người rất tốt, một điểm xấu cũng không có phải nói là một con người cực kỳ hoàn hảo."
Đương Minh Chu nghe Dương Bạch kể y nhưng thật sự không sai chút nào. Dương Bạch nói xong nhìn cảnh vật xung quanh nói:"Chúng ta đến nơi rồi."
Đương Minh Chu đưa mắt nhìn xung quanh, thật sự rất yên tĩnh. Dương Bạch nắm tay cậu dẫn cậu đến phòng của cậu.
Dương Bạch đẩy cửa bước vào, bên trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp. Căn phòng trang trí rất đơn giản và khô sơ tạo cảm giác yên tĩnh trong căn phòng.
Dương Bạch nhìn sang Đương Minh Chu nói:"Căn phòng này của đệ."
Đương Minh Chu chỉ "vâng" một tiếng rồi đi quanh căn phòng. Đây là lần đầu tiên cậu ở trong căn phòng như thế này, lúc sinh ra cậu đã không có nhà để ở. Buổi tối nào cậu ngủ ở kho củi với gia đình vì nhà quá nghèo nên phải làm thuê cho nhà người ta, cuộc sống của cậu đầy vất vả.
Dương Bạch nhìn cậu hỏi:"Chắc đây là lần đầu tiên đệ ở căn phòng như thế nào phải không?"
Đương Minh Chu quay người nhìn hắn đáp:"Vâng."
Dương Bạch quay ra nhìn sắc trời nói:" Chắc đệ cũng đã mệt rồi, đệ nghỉ ngơi đi. Ta sẽ không làm phiền đệ nữa."
Đương Minh Chu ôm quyền đáp:"Sư huynh đi thong thả."
Dương Bạch quay người đi ra, Đương Minh Chu đi đến bên giường, cậu leo lên giường. Lần đầu tiên cậu ngồi trên giường cảm giác rất mềm và thoải mái. Cậu ngã người xuống nằm trên giường, cậu vẫn luôn suy nghĩ về Thiết Minh Tiêu. Nhưng cậu suy nghĩ được một lúc thì không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Đến lúc cậu dậy cũng đã giờ Thân, cậu ngồi dậy không biết nên làm gì liền nhớ đến Thiết Minh Tiêu, cậu bước xuống giường mang giày vào liền đi tìm y.
Cậu mới nhập môn nên đường đi cậu không nhớ rõ, cậu cứ theo bản năng mà đi đại. Cậu đi riết vẫn không thấy bóng người liền biết mình đã bị lạc, cậu đành phải đi thêm một lúc. Một lúc sau, cậu gặp được Cung Thường và Cao Triết, cậu đi đến ôm quyền nói:"Chào hai vị sư huynh, không biết hai huynh có thể..... Khụ!", cậu chưa nói xong liền bị Cao Triết đánh vào bụng văng ra vài mét.
Cao Triết nhìn cậu với vẻ mặt khinh thường nói:"Đồ bẩn thỉu tránh xa ta ra."
Cung Thường đứng bên cạnh nhìn thấy Đương Minh Chu bị Cao Triết đánh liền cảm thấy sung sướng, Đương Minh Chu ngẩng đầu nhìn hai người nói:"Sao huynh đánh đệ nếu ghét đệ thì phải nói với đệ là tránh xa huynh ra chứ!"
Cung Thường cất tiếng nói:"Ta thấy ngươi đã chướng mắt không biết vì sao sư tôn lại chịu nhận ngươi làm đồ đệ nữa chứ?"
Cao Triết cười lạnh không nói một lời mà xông đến đánh Đương Minh Chu, tốc độ của Cao Triết rất nhanh không để Đương Minh Chu có thời gian để né. Đương Minh Chu bị Cao Triết ngã xuống đất, Đương Minh Chu lấy hay tay chen chắn trước mặt. Cung Thường đứng phía sau không ngăn cản Cao Triết ngược lại còn sung sướng khi nhìn thấy Đương Minh Chu đánh.
Cao Triết đánh cậu xong, tâm trạng thoải mái hơn, lạnh lùng nhìn Đương Minh Chu nằm trên mặt đất, toàn thân cậu dính bùn đất trên tay đầy vết bầm tím. Cao Triết quay người đi, trước khi đi hắn để lại một câu nói:"Nếu ngươi có dự định đi méc với sư tôn thì nên bỏ đi, sư tôn sẽ không bảo vệ ngươi đâu."
Nói xong thì cùng Cung Thường đi, đợi hai người đi xa Đương Minh Chu mới đứng dậy đi, cậu đi theo con đường mòn trở về kí trúc xá.
Mặt Trời sắp lặn, cậu mới về đến kí trúc xá. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai bóng người, cậu đi đến gần liền nhận ra hai người.