Đối với hắn mà nói, trong số các huynh đệ thì chỉ có Thiết Minh Tiêu và Dương Bạch là tốt với hắn, nhưng Thiết Minh Tiêu vẫn tốt nhất, y không phân biệt đối xử, y đối xử rất công bằng.
Ấn tượng của hắn đối với y là y rất hiền và dịu dàng. Lần đầu hắn gặp y, y dịu dàng dẫn hắn tham quan môn còn cho hắn món ngon nữa.
Đương Minh Chu nhớ lại những kí ức trước kia có một phần cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có một phần cảm thấy buồn bã.
Ngày mà hắn được sư tôn của hắn mang về môn đã không được các huynh đệ trong môn khinh thường bởi hắn được sư tôn cứu khỏi yêu quái, ai biết được hắn có phải yêu quái hay không.
Đương Minh Chu nhớ lại những chuyện trước kia mà cảm thấy đau lòng, hắn thở dài rồi đi đến bên giường ngủ.
o0o
Nam nhân mặc thanh y bước vào trên tay đang bế một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi. Thân thể cậu dính đầy bùn đất làm y phục của nam nhân ấy cũng bẩn theo. Nam nhân vừa bước vào trong thì đã thấy đệ tử của hắn đã đợi hắn từ lúc nào rồi.
Tất cả đồng thanh:"Bái kiến sư tôn!"
Nam nhân ấy không ai khác chính là Trường Nhiên, hắn là chưởng môn của Sơn Quân môn, giương mặt hiền lành nhìn các đệ tử trước mặt, hắn nói:"Ừm."
Cao Triết lập tức chạy đến bên hắn nắm lấy vạt áo của hắn tươi cười nói:"Sư tôn, người có bị thương ở đâu không?"
Trường Nhiên xoa đầu cậu cười nói:"Ta không sao, ta còn đưa một người về nữa!"
Cao Triết ngơ ngác, lúc này cậu đổi tầm hướng nhìn, cậu nhìn thấy trên tay sư tôn đang bế một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi. Cậu hỏi:"Người này là người mang về sao?"
Trường Nhiên nói:"Đúng vậy, người này sao này là sư đệ của con."
Cả đám nghe vậy cũng ngạc nhiên nhưng chỉ có một người không giống với những người khác, y không ngạc nhiên về chuyện này, y sớm đã chú ý đến đứa trẻ trên tay Trường Nhiên. Dương Bạch đứng bên cạnh y hỏi:"Minh Tiêu sư huynh nhìn chắc cũng đoán được đứa trẻ đang được sư tôn bế sau này sẽ là sư đệ có phải không?"
Thiết Minh Tiêu cười nhìn Dương Bạch nói:"Đúng vậy."
Lúc này, đứa trẻ trên tay Trường Nhiên tỉnh lại, nhìn xung quanh rồi nhìn Trường Nhiên. Trường Nhiên nhìn cậu nói:"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức trở thành đồ đệ của ta."
Đứa trẻ ấy vẫn còn ngơ ngác, Trường Nhiên nhìn một lượt qua đám đệ tử nói:"Dương Bạch, con dẫn đứa trẻ này đi tắm rửa đi. Sau đó quay lại đây."
Dương Bạch nghe vậy đang định lên tiếng từ chối nhưng hắn lại không dám làm như vậy, hắn sợ sẽ làm Trường Nhiên buồn lòng. Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì Thiết Minh Tiêu cất tiếng:"Người đưa đệ ấy cho con. Con sẽ dẫn đệ ấy đi tắm rửa rồi quay lại đây."
Dương Bạch quay sang nhìn y ngạc nhiên, trong lúc hắn đang tìm cách từ chối thì Thiết Minh Tiêu đã nhìn thấu được hắn muốn làm gì. Trường Nhiên cũng chẳng nói gì chỉ nhìn y đi đến, hắn nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống đất.
Thiết Minh Tiêu nắm lấy tay của đứa trẻ ấy dẫn đi. Trên đường đi, đứa trẻ đó vẫn chứ nhìn y suốt, Thiết Minh Tiêu nhìn sang cậu hỏi:"Đệ tên gì?"
Đứa trẻ ấy đáp:"Đệ tên Đương Minh Chu."
Thiết Minh Tiêu cười xoa đầu cậu nói:"Tên rất hay."
Đương Minh Chu ngừng lại, Thiết Minh Tiêu cũng ngừng lại theo cậu ngạc nhiên nhìn cậu. Đương Minh Chu cúi đầu xuống nhỏ giọng nói:"Huynh không sợ bẩn sao?"
Thiết Minh Tiêu cúi người xuống xoa đầu hắn cười nói:"Tại sao phải sợ bẩn chứ."
Đương Minh Chu càng nhỏ giọng:"Ta quá bẩn nên sợ huynh sẽ ghét ta!"
Thiết Minh Tiêu cười nói:"Nếu ta sợ bẩn thì sao lại dắt đệ đi tắm rửa, nếu ta chán ghét đệ thì tại sao ta lại có thể nói cười với đệ chứ!"
Đương Minh Chu nghe xong, cảm thấy trong lòng giảm đi một phần lo lắng. Lúc cậu mới bốn tuổi thì mẹ cậu đã mất, cha cậu cũng chỉ lườm nhìn một cái, cậu thì bị người ta đánh đuổi chạy đến rừng ma giới. Đến đó còn bị yêu quái bắt nhưng cậu may mắn gặp được Trường Nhiên. Trường Nhiên đi ngang qua thấy cậu bị yêu quái bắt giữ liền ra tay cứu giúp.
Thiết Minh Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cười xoa đầu nói:"Chúng ta mau đi thôi, chúng ta không nên để sư tôn và các huynh đệ khác đợi có phải không?"
Đương Minh Chu gật đầu, y đứng dậy nắm lấy tay cậu cất bước đi. Đương Minh Chu nghĩ bụng, huynh ấy thật dịu dàng. Hai người cất bước đi, Đương Minh Chu đi với y cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Thiết Minh Tiêu dẫn Đương Minh Chu đi tắm rửa, xong hai người quay lại Chu Dương điện. Hai người bước vào trong thấy Trường Nhiên đứng nhìn hai người bước vào, hắn thấy Đương Minh Chu nghĩ bụng, nhìn thuận mắt hơn rồi.
Thiết Minh Tiêu hành lễ, Đương Minh Chu nhìn y hành lễ cũng hành lễ theo. Trường Nhiên thấy vậy cũng chẳng nói gì, y hành lễ xong liền đi đến chỗ các sư huynh đệ đứng để Đương Minh Chu đứng một mình.
Thấy y đi hắn cũng muốn đi theo nhưng có một cái gì đó nói với hắn rằng nên đứng im, lúc Trường Nhiên cất tiếng nói:"Con tên là gì?"
Đương Minh Chu đáp:"Con tên Đương Minh Chu."
Trường Nhiên nói tiếp:"Minh Chu, sau này con là đồ đệ của ta."
Đương Minh Chu nghe vậy không biết làm sao liền quay sang nhìn Thiết Minh Tiêu, Thiết Minh Tiêu thấy cậu nhìn mình liền biết cậu đang cần sự giúp đỡ từ y, y liền dùng linh lực truyền âm đến cậu nói rằng:"Đệ mau hành lễ tạ ơn sư tôn đi."
Đương Minh Chu làm nghe lời y hành lễ nói:"Tạ ơn sư tôn."
Trường Nhiên nói:"Con sẽ đến ở cùng các sư huynh ở ký trúc xá."
Đương Minh Chu nói:"Vâng."
Trường Nhiên nói xong liền xoay người đi những người khác cũng xoay người đi chỉ còn lại Thiết Minh Tiêu và Dương Bạch. Hai người đi đến chỗ hắn, Dương Bạch nói:"Sau có cần gì thì nói với ta, ta sẽ giúp đệ."
Thiết Minh Tiêu xoa đầu cậu nói:"Chúc mừng đệ, sau này chúng ta là đồng môn rồi. Sư đệ gặp khó khăn gì thì nói với chúng ta."
Đương Minh Chu nhìn hai người cười đáp:"Vâng."
Thiết Minh Tiêu quay sang nói với Dương Bạch:"Sư đệ, làm phiền đệ đưa đệ ấy đến kí túc xá dùm ta, ta có việc phải đi rồi."
Dương Bạch nhìn y cười nói:"Sư huynh chứ giao cho đệ, đệ sẽ đưa đệ ấy đi."
Thiết Minh Tiêu xoay đầu Đương Minh Chu một lần nữa, rồi xoay người đi. Đợi Thiết Minh Tiêu đi mất dạng, Dương Bạch quay sang nắm tay Đương Minh Chu đi nói:"Chúng ta đi thôi."
Đương Minh Chu đáp:"Vâng."