Vừa vào cấp 3, Trang Nại Nại đã gặp tiếng sét ái tình, cô quyết tâm theo đuổi Tư Chính Đình, sau ba năm theo đuổi cuối cùng cô cũng được như nguyện nhưng những biến cố ập đến khiến cô phải chia tay với anh. Năm năm sau, Trang Nại Nại được biết mình là đứa con bị mất tích của nhà họ Cố và "mẹ nuôi" của cô chính là kẻ đã trộm cô khỏi tay bố mẹ ruột. Vì cứu công ty của nhà họ Cố, vì số tiền năm mươi vạn tệ cô phải bồi thường giúp mẹ nuôi, Trang Nại Nại phải tìm mọi cách để kết hôn với Tư Chính Đình - người thừa kế tập đoàn Đế Hào. Liệu Tư Chính Đình có đồng ý kết hôn với cô gái đã chiếm mất trái tim anh rồi lại bỏ rơi anh không? Những hiểu lầm khiến họ rõ ràng đã gần nhau như vậy rồi mà vẫn xa... Bí mật năm năm trước là gì? Thân thế thực sự của Trang Nại Nại ra sao?
Bóng đêm như mực.
Khách sạn Westin rực rỡ ánh đèn.
Hành lang vắng vẻ không nhìn thấy điểm cuối.
Tia sáng hoàng hôn buông xuống, bao phủ hành lang khiến nó càng thêm bí ẩn sang trọng.
Một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn rón rén đi tới trước phòng Tổng thống.
Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại nhìn vào trong qua khe cửa. Cả phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy ào ào vang ra từ phòng tắm.
Vì vậy, Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng.
Cô xoay người chuẩn bị đóng cửa, thì...
"Để văn kiện lên bàn là được rồi." Một giọng nói lạnh lùng mà quyến rũ truyền ra từ trong phòng tắm.
Tim Trang Nại Nại đập "thịch" một cái, suýt nữa thì nhảy ra ngoài.
Sau lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Cô quay đầu lại, thấy người trong phòng tắm còn chưa ra mới thở phào nhẹ nhõm đóng cửa lại.
Trong phòng không mở đèn trần, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ, cùng với cảnh tượng ánh đèn đêm của thành phố Bắc Kinh ở bên ngoài cửa sổ sát sàn, tạo nên sự tương phản rõ ràng.
Có điều, Trang Nại Nại không rảnh để ngắm cảnh sắc đó.
Cô đứng trước giường lớn mang phong cách phục cổ cung đình, nhanh chóng thay sang áo ngủ gợi cảm. Sau đó hít sâu một hơi, chui vào trong chăn bày ra một tư thế quyến rũ.
Đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại.
Ngay sau đó, cửa bị mở ra, một bóng người cao lớn từ bên trong đi tới.
Đi cùng hơi nước lờ mờ bay lượn là hơi thở tôn quý bẩm sinh, làm cho hơi thở của Trang Nại Nại chậm lại.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm cầm khăn lau tóc, có lẽ là cảm giác được trong phòng có người, anh ta dừng động tác lau lại, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hẹp dài híp lại, lóe ra ánh sáng lạnh như sương tuyết nhìn thẳng vào người Trang Nại Nại.
Hôm nay, Trang Nại Nại trang điểm nhẹ, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của cô, làm tôn lên con ngươi đen như mực, đôi môi tựa như hoa anh đào, ngũ quan xinh đẹp tinh tế, đẹp không tả xiết.
Cô mặc một cái cái áo ngủ màu hồng, làm nổi bật cả người, như nụ hoa đang chờ nở, dụ dỗ người hái.
Tuy nhiên, người đàn ông không hề bị cảnh đẹp như tranh vẽ kia hấp dẫn. Ngược lại, ánh mắt anh ta trầm xuống, trong mắt bốc lên hơi thở nguy hiểm nhắm thẳng vào người trên giường.
"Sao cô lại ở đây?"
Đôi môi mỏng hơi mở, tiếng nói mang theo một loại cảm giác hoa lệ, quyến rũ lòng người, nhưng lạnh như đầm sâu.
Trang Nại Nại hồi hộp nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. Khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười rực rỡ, tròng mắt xoay chuyển: "Chuyện là… đêm dài đằng đẵng… em… em tới làm ấm giường cho anh…"
"Ấm giường?"
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo, ngay cả một câu hỏi cũng mang theo hơi thở sát phạt.
Trang Nại Nại có cảm giác bị áp bức mãnh liệt, nhất thời ngay cả thở cũng trở nên khó khăn, cô kiên trì mở miệng: "Đúng, đúng vậy, em là vợ chưa cưới của anh, chúng ta ngủ cùng nhau là chuyện đương nhiên..."
Lúc Trang Nại Nại đang nói, một hơi thở đàn ông tràn ngập tính xâm lược chợt tới gần, thân thể cao lớn mạnh mẽ áp lên, ngũ quan đẹp như trời cao điêu khắc ở ngay trước mắt cô.
Trang Nại Nại không dám nhúc nhích, đôi mắt to trong veo như nước nhìn chằm chằm Tư Chính Đình, tim đập dữ dội.
Cái chăn trên người cô bị xốc lên, cảm giác mát lạnh trong không khí thấm vào cơ thể.
Cô sẽ dâng mình như thế?
Có điều, qua tối hôm nay anh sẽ thực hiện hôn ước, kết hôn với cô sao?
Nghĩ đến đây, Trang Nại Nại lập tức nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn.
Bằng bất cứ giá nào cũng phải làm!