webnovel

Chương 11: Anh thất thố rồi!

Éditeur: Nguyetmai

Tư Chính Đình vốn định đi vệ sinh, nhưng lúc đẩy cửa nhà vệ sinh ra lại thấy vóc dáng nhỏ nhắn quen thuộc kia.

Giờ phút này, cô đang mở to hai mắt nhìn một người đàn ông khác.

Nhìn vào nơi đó?

Sắc mặt Tư Chính Đình sầm xuống trong nháy mắt, trong đôi mắt hẹp nổi lên sát khí.

"Hai người đang làm cái gì?"

Trang Nại Nại giật mình, cuối cùng tỉnh táo lại.

Nhìn người đàn ông đứng trước bồn tiểu đang chuẩn bị mở khóa kéo quần, cô hét lên một tiếng rồi che hai mắt của mình lại, chỉ vào người đàn ông kia lắp bắp nói: "Anh… anh… anh…"

Đúng là quá xui xẻo!

Sao bỗng nhiên biến thành người khác rồi?

Không phải người đi vào là Tư Chính Đình sao?

Cô quay đầu nhìn Tư Chính Đình đang đứng ở cửa, thấy đôi mắt tràn đầy sự chán ghét của anh, trong lòng liền căng thẳng, cô vội nói: "Em em em… Anh ta anh ta anh ta…"

Trang Nại Nại vẫn luôn khéo ăn khéo nói, nhưng lúc này lại không biết phải giải thích thế nào...

Đúng lúc này: "Phụt!"

Một tiếng cười truyền tới.

"Dường như người bị quấy rối là tôi mà? Cô sợ như thế làm gì?"

Trong giọng nói dịu dàng lộ ra một chút ấm áp, làm cho lòng Trang Nại Nại lập tức bình tĩnh lại.

Đúng vậy!

Cô căng thẳng như vậy làm gì?

Đầu tiên là cái gì cô cũng không thấy.

Tiếp theo, vừa rồi cũng không xảy ra chuyện gì.

Cho dù có xảy ra chuyện gì thật đi chăng nữa thì Tư Chính Đình để ý sao?

Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, khóe mắt vẫn luôn không ngừng nhìn người đàn ông ở cửa. Cô nở nụ cười xin lỗi với người xa lạ kia: "Chuyện này, thật xin lỗi!"

"Không sao."

"Anh có bị dọa đến không?"

Nghe nói lúc đàn ông đi tiểu, nếu bị hù dọa thì rất có khả năng sẽ bị đái dắt.

"Không có. Làm cô sợ là lỗi của tôi."

"Không đúng không đúng, là tôi lỗ mãng."

"Ha ha, có điều tôi không phải tên Tư Chính Đình, tôi tên…"

Cuộc trò chuyện giữa hai người càng dài, hơi thở lạnh lẽo trên người Tư Chính Đình càng thêm dày đặc.

Trang Nại Nại còn chưa kịp nghe thì thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó cổ tay cô bị kéo mạnh, kéo ra khỏi nhà vệ sinh.

Tư Chính Đình bước rất nhanh, cô chỉ có thể chạy chậm theo, khớp xương trên cổ tay đau tới mức muốn nứt ra rồi.

"Tư Chính Đình, anh…"

Làm đau em.

Còn chưa kịp nói ba từ sau cùng, Trang Nại Nại vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với con ngươi đen như mực của anh.

Lúc này, dường như trong đôi mắt ấy đang cố kìm nén lửa giận, chỉ tùy tiện nhướng một cái cũng làm cho Trang Nại Nại cảm thấy hoảng sợ.

Tư Chính Đình cảm thấy có thứ cảm xúc gì đó đang chạy loạn trong lòng mình. Xưa nay, anh luôn bình tĩnh, vậy mà lúc này lại giận tới mức nổi gân xanh trên trán, khóe mắt cũng bắt đầu giật.

Anh dùng hết sức kéo cô đi, ngay cả chính anh cũng không biết sao mình lại làm như vậy, chỉ biết là muốn kéo cô ra khỏi cái nhà vệ sinh đó.

Hai người nhanh chóng đến bên ngoài phòng bao, cửa phòng bị Tư Chính Đình đẩy ra, hơi thở lạnh băng ùa vào khắp phòng.

Mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, Tô Ngạn Bân cười nói: "Đình Lão Đại, anh về rồi à? Đồ ăn vừa được dọn lên, đang chuẩn bị mở…"

Nhìn thấy cô gái đứng cạnh Tư Chính Đình, anh ta im bặt.

Tô Ngạn Bân lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt như muốn giết người của Tư Chính Đình, anh ta liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tiếng cười đùa sôi nổi trong phòng ập vào mặt làm cho Tư Chính Đình tỉnh táo lại.

Anh quay đầu lại, thấy Trang Nại Nại tròn mắt nhìn anh.

Sau đó anh bỗng phát hiện, anh vừa thất thố.

Chapitre suivant