webnovel

Chương 3: Đoạn đường chưa rõ

"Con chào ba." Thẩm Vy vừa về đến nhà sau buổi lao động mệt mỏi, thấy ba đang ngồi trước sân nên cô cất tiếng chào.

Ba cô gật đầu đáp lại: "Về rồi đấy à, lao động mệt lắm à con?"

"Vâng ạ," cô đáp lại rồi đi vào nhà. Ba cô là một người khá nghiêm túc nhưng cũng rất thương cô. Thấy cô đi đâu về cũng quan tâm thăm hỏi, cô đã quen với điều này nên khá thoải mái trả lời.

Lên tới phòng, thay đồ thoải mái, cô đi xuống lầu để chuẩn bị bữa trưa. Cô đã quen với việc tự nấu ăn mỗi khi mẹ đi làm về trễ. Mở tủ lạnh, cô lấy ra vài nguyên liệu rồi bắt tay vào nấu nướng. Trong khi tay vẫn đang cắt rau, đầu cô bỗng nghĩ về buổi lao động sáng nay. Hình ảnh của Lạc Phong với ánh mắt lạnh lùng hiện ra trong đầu cô.

"Không hiểu sao lại cứ nghĩ đến cậu ấy nhỉ?" Thẩm Vy lẩm bẩm, cố gắng gạt đi những suy nghĩ lơ đãng ấy.

"Á!" Thẩm Vy kêu lên khi một màu đỏ thẫm xuất hiện trên ngón tay cô. "Đứt tay rồi." Thẩm Vy cau mày trách mình, chỉ tại lo nghĩ lung tung mà để dao cứa vào tay. Bỏ dao xuống, cô đi băng bó tạm thời rồi quay lại với công việc nấu nướng.

Cơm canh xong xuôi, cô dọn bữa trưa lên bàn rồi gọi ba xuống ăn cơm. Vì mẹ cô làm điều dưỡng, hôm nay trực muộn, mẹ đã nhắn không về được nên trưa nay chỉ có cha con cô ăn cơm cùng nhau.

"Tay con làm sao thế?" Đang ăn, ba cô bất chợt hỏi khi thấy vết thương trên tay cô.

"Dạ, không có gì đâu ạ, con bất cẩn chút thôi."

"Phải cẩn thận chứ." Ba nhắc nhở.

Cô vâng dạ rồi vui vẻ ăn cơm. Bữa trưa xong xuôi, Thẩm Vy rửa bát đĩa rồi lên phòng. Lúc này, điện thoại cô rung lên. Là tin nhắn từ Lý Nhã.

"Cậu có sao không, lúc sáng lao động thấy cậu cứ như bị lạc trong suy nghĩ, cứ nghĩ đi đâu đâu sao ấy. Có chuyện gì à?"

Thẩm Vy bật cười, trả lời ngay: "Không có gì đâu, chỉ hơi mệt chút thôi. À mà này, cậu thấy Lạc Phong thế nào?"

Tin nhắn trả lời của Lý Nhã đến ngay lập tức: "Cậu học sinh mới ấy hả? Trông có hơi bí ẩn nhỉ... Kiểu lạnh lùng nhưng cũng có gì đó cuốn hút. Đặc biệt là khá đẹp trai." Lý Nhã tinh nghịch gửi kèm một icon cười.

"Cậu chỉ được cái là nhanh," Thẩm Vy bất lực đáp lại. Cô bạn này của cô cận tới 3 độ nhưng trình độ tia trai thì không ai bằng (-_-).

"Mà hình như cậu ấy và Chu Văn có biết nhau từ trước. Lúc thấy họ nhìn nhau, tớ cứ tưởng có chuyện gì xảy ra không cơ. Có khi nào họ có bí mật gì không nhỉ?"

Thẩm Vy nhớ lại ánh nhìn giữa Lạc Phong và Chu Văn. Lại nhớ tới câu nói sáng nay Chu Văn thì thầm vào tai cô.

Thẩm Vy nhắn lại: "Có lẽ vậy..."

Thẩm Vy liếc nhìn xuống vết cắt trên tay. Có gì đó rất lạ mà cô chưa thể hiểu được. Cô nghĩ thầm rồi bất giác nhíu mày.

Sau khi trả lời tin nhắn của Lý Nhã, Thẩm Vy định đặt điện thoại xuống để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, điện thoại lại rung lên một lần nữa cùng âm thanh phát ra: "~ Rượu ngọt làm ta đắm say~ ế ề ê~."

Lần này không phải là tin nhắn mà là một cuộc gọi. Trên màn hình hiển thị tên của một người bạn cũ mà cô đã lâu không liên lạc.

Thẩm Vy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bắt máy.

"Alô, An Nhiên?" cô hỏi, giọng đầy ngạc nhiên.

"Ừ, là mình đây. Lâu quá rồi không gặp cậu, Thẩm Vy!" An Nhiên trả lời, giọng cô vẫn nhẹ nhàng và thân thiện như ngày nào.

"Đúng là rất lâu rồi đấy. Sao hôm nay lại gọi mình thế?" Thẩm Vy hỏi, không giấu được sự tò mò.

"Mình về lại thành phố rồi. Tình cờ hôm nay đi ngang qua khu nhà cậu, nên định ghé thăm. Cậu có ở nhà không?"

"Cậu về rồi á, mình ở nhà đấy. Cậu đến chơi đi, lâu rồi mình cũng muốn gặp cậu." Thẩm Vy mỉm cười, trong lòng bắt đầu cảm thấy phấn khởi khi nghĩ đến việc gặp lại người bạn cũ.

Khoảng mười lăm phút sau, chuông cửa reo lên. Thẩm Vy nhanh chóng xuống mở cửa. An Nhiên xuất hiện trước mặt cô, với nụ cười tươi tắn và dáng vẻ quen thuộc. Hai cô gái ôm chầm lấy nhau, tiếng cười nói vang lên trong không khí ấm áp của buổi trưa.

"Cậu thay đổi nhiều quá đấy, An Nhiên! Mình suýt không nhận ra cậu đấy," Thẩm Vy nói, vừa dẫn An Nhiên vào nhà.

"Cậu còn hơn mình này, trông chững chạc và xinh xắn quá rồi cơ!" An Nhiên đáp lại, đôi mắt lấp lánh ý cười.

"Cậu về lâu chưa?" Thẩm Vy hỏi, cả hai ngồi xuống ghế, bắt đầu trò chuyện.

"Tớ về từ hôm trước, mà bận quá nên hôm nay mới đi thăm cậu được."

"Cậu về được lâu không? Tớ dắt cậu đi chơi." Thẩm Vy hỏi.

"Tớ về được dăm hôm thôi, tí tớ ghé qua nhà Lý Nhã chơi chút. Lâu rồi cũng chưa gặp cậu ấy, nếu có hôm nào rảnh đi được thì tớ nhắn cậu sau nhé." An Nhiên đáp.

An Nhiên là người bạn chơi chung từ bé của Thẩm Vy và Lý Nhã. Khi đến tuổi cấp 2, nhà cô ấy chuyển tới nơi khác sống, ở đây là quê ngoại nên lần này cô ấy về thăm ngoại ít hôm.

Sau khi hỏi thăm nhau về cuộc sống và những thay đổi gần đây, An Nhiên bất chợt nhắc đến Lạc Phong.

"Mình nghe nói có một học sinh mới đã chuyển đến trường cậu, tên là Lạc Phong. Cậu biết không?"

Thẩm Vy khựng lại vài giây, không ngờ An Nhiên lại biết về Lạc Phong. "Ừ, chuyển vào chung lớp với bọn tớ. Sao cậu lại biết về cậu ấy?"

Nghe An Nhiên nhắc đến Lạc Phong, một cảm giác lạ lùng chợt len lỏi trong cô.

"Lạc Phong… cậu ta là một người khá nổi tiếng ở trường cũ. Mình từng nghe nhiều người nhắc đến tên cậu ấy, mình cũng đã từng thấy qua ảnh chụp nhưng chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp. Có điều, nghe đồn cậu ta có một quá khứ khá phức tạp."

"Phức tạp? Là sao?" Thẩm Vy hỏi, lòng cô không khỏi tò mò.

An Nhiên ngừng lại, liếc nhìn Thẩm Vy như thể muốn xem phản ứng của cô. Sau đó, cô hạ giọng, như sợ ai đó nghe thấy:

"Nghe nói, ở trường cũ, Lạc Phong từng rất thân thiết với một người bạn, người đó giống như tri kỷ của cậu ta. Nhưng rồi xảy ra chuyện gì đó rất lớn, và từ đó họ không nhìn mặt nhau nữa. Có tin đồn rằng vụ việc này liên quan đến một tai nạn nghiêm trọng, và chính Lạc Phong là người đã gây ra. Sau đó, cậu ta chuyển trường mà không ai biết lý do thật sự."

Thẩm Vy cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nghe An Nhiên nói. Những câu chuyện mơ hồ này khiến cô không thể ngừng nghĩ đến ánh mắt của Lạc Phong và Chu Văn sáng nay. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác bất an ngày càng lớn trong lòng.

"Tai nạn? Là tai nạn gì?" Thẩm Vy hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường.

"Không ai biết chi tiết cụ thể, nhưng nghe đồn rằng sau vụ đó, Lạc Phong trở nên khác biệt hoàn toàn. Cậu ấy không còn là chính mình nữa, mà trở nên lạnh lùng và xa cách với mọi người."

"Cậu ấy ít nói và trầm tính lắm," Thẩm Vy suy tư, "lúc nào cũng giữ khoảng cách với mọi người."

Thẩm Vy im lặng, đầu óc cô vẫn đang xoay quanh những lời của An Nhiên. Cô bắt đầu cảm thấy rằng mối quan hệ giữa Lạc Phong và Chu Văn không đơn giản chỉ là một hiểu lầm nhỏ nhặt.

"Cậu nghĩ sao, Vy? Cậu có định hỏi Lạc Phong về chuyện này không?" An Nhiên hỏi, ánh mắt cô đầy sự quan tâm.

"Ừ... mình chưa biết nữa," Thẩm Vy đáp, nhưng lòng cô lại rối bời với hàng ngàn câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Sau khi An Nhiên rời đi, Thẩm Vy ngồi lại một mình, cảm giác bất an vẫn chưa tan biến. Ánh nhìn lạnh lùng của Lạc Phong, sự im lặng của Chu Văn, và những lời của An Nhiên cứ lẩn quẩn trong đầu cô, như một bức màn bí ẩn chực chờ được vén lên.