webnovel

Chương 2: Ánh nhìn lặng lẽ

Một bóng dáng cao lớn, chỉnh chu trong bộ đồng phục trường xuất hiện, làm cả nhóm chú ý. 

 " Xin chào, mình là Lạc Phong, học sinh mới chuyển đến. mong các bạn giúp đỡ." Cậu chàng nói bằng giọng trầm ấm, đôi mắt sắc lạnh lướt qua mọi người, rồi bất chợi dừng lại ở một nơi.

 Thấy Lạc Phong đang nhìn về phía mình, nhưng không phải nhìn mình, Thẩm vy bất giác nhìn ra sau lưng theo ánh mắt cậu ta.

" Là Chu văn, cậu ta nhìn chu văn sao?." Thẩm Vy thầm hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Lúc này Chu văn cũng đang nhìn chăm chăm Lạc Phong, mắt mở to, một nét ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Thẩm vy chưa bao giờ thấy Chu văn có biểu cảm như vậy.

Lạc Phong ngừng lại khi nhận ra Chu văn. Ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảnh khắc, như thể một kí ức xa xăm trở lại. không ai trong số họ nói gì, nhưng sự im lặng chất chưa nhiều điều không thể nói ra.

Thầy giám thị bắt đầu cất tiếng:" Lạc Phong, em tới đúng lúc. Chào mừng em đến với lớp mới. Hôm nay, em sẽ làm việc với nhóm này nhé." nói rồi thầy chỉ tay về phía Thẩm Vy.

 Lạc Phong vâng dạ, rồi bước về phía nhóm của Thẩm Vy. Thấy cậu bạn mới tham gia nhóm mình không khí lại hơi im lặng nên Lý Nhã cất tiếng chào hỏi:

 " Chào cậu, tớ là Lý Nhã. Rất vui được làm quen." 

Lạc Phong chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại ở Chu Văn. Thẩm Vy cảm thấy không khí dần trở nên ngột ngạt, một cảm giác lạ lùng toả ra giữa họ. Cô liếc nhìn Chu Văn, thấy cậu đang cố gắng nở một nụ cười, nhưng rõ ràng là vẫn còn ngỡ ngàng.

Cuối cùng, Chu Văn cất tiếng, giọng có chút không tự nhiên:

 " Không ngờ gặp lại cậu ở đây, Lạc Phong."

Lạc Phong gật đầu nhẹ, môi khẽ mím lại như để kiềm chế điều gì đó. Cậu đáp lại, giọng nói trầm lắng:

 " Đã lâu không gặp, Chu Văn." 

Sự căng thẳng trong không khí khiến Lý Nhã và Thẩm Vy đều cảm nhận được, nhưng họ không rõ lý do. Lý Nhã cười gượng:

 " Hai cậu biết nhau từ trước à? Thật trùng hợp quá!" 

Chu văn chỉ khẽ gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Lạc Phong cũng không giải thích, chỉ lặng lẽ tiến lại gần nhóm rồi bắt đầu cộng việc của mình. 

 " Cậu từ đâu chuyển đến vậy." Lý Nhã cất tiếng hỏi.

" Không xa lắm." Lạc Phong không ngẩng đầu, cất giọng trả lời.

Câu trả lời ngắn gọn khiến Lý Nhã cảm thấy hơi bị hẫng, nhưng cô không nản lòng. Cô nhếch môi:

 "Thôi nào, đừng làm căng thẳng vậy chứ. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian để làm quen mà."

Chu Văn, đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn cả hai:

"Đúng rồi, Lạc Phong. Cậu sẽ thích lớp này. Chúng tớ rất thân thiện, phải không, lớp trưởng?"

Thẩm Vy giật mình khi bị gọi tên. Cô mỉm cười nhẹ, cảm thấy hơi lúng túng:

 " Ừm... Chào mừng cậu đến với lớp, tớ là Thẩm Vy."

Lúc này Lạc Phong mới thật sự ngẩng đầu nhìn cô gái vừa cất tiếng khi nghe Chu Văn giới thiệu là lớp trưởng. Thẩm vy bị nhìn chăm chăm có hơi ngượng ngùng mỉm cười. Lạc Phong gật đầu, ánh mắt vẫn không để lộ cảm xúc. Cả nhóm tiếp tục dọn dẹp, nhưng sự xuất hiện của Lạc Phong đã làm không khi trở trên khác lạ. Dù không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của anh rõ ràng là không thể bỏ qua.

 Trong lúc làm việc, Thẩm Vy không khỏi thỉnh thoảng liếc nhìn Lạc Phong. Cô tự hỏi điều gì đã xảy ra với cậu ta mà khiến cậu ấy có vẻ xa cách và khó gần như vậy. Những câu hỏi đó bắt đầu len lỏi trong tâm trí cô.

Khi buổi lao động kết thúc, cả nhóm ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây. Thẩm Vy, ngồi cách xa Lạc Phong một chút, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. Tim cô có hơi đập mạnh. Cả hai giữ ánh mắt nhau trong một giây lâu hơn bình thường, trước khi Lạc Phong quay đi.

"Thẩm Vy, cậu mệt không?" Lý Nhã hỏi, làm cô giật mình.

"À, không. Tớ ổn mà," Thẩm Vy vội đáp, nhưng tâm trí cô vẫn chưa thể thoát khỏi ánh mắt bí ẩn của Lạc Phong.

 Sau khi cả nhóm nghỉ ngơi dưới bóng cây một lúc, thầy giám thị quay lại kiểm tra công việc và thông báo rằng họ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Mọi người bắt đầu thu dọn dụng cụ và chuẩn bị rời đi.

Trước khi tan lớp, Lý Nhã nhanh nhẹn đứng dậy, vỗ tay:

" Nhóm mình làm tốt lắm! Lần sau chúng ta lại cùng nhau hợp tác nhé!"

Thẩm Vy đứng lên, chuẩn bị rời đi, ánh mắt bất chợt lại lén liếc nhìn Lạc Phong một lần nữa. Cậu ấy đang đứng dựa vào thân cây, đôi mắt sắc lạnh không còn chăm chú như lúc trước, nhưng vẫn toát lên vẻ gì đó thật khó gần.

Cả nhóm bắt đầu tản ra, Thẩm Vy đang định rời đi cùng Lý Nhã, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Bước chân của cô chậm lại, và cô quay đầu nhìn về phía Lạc Phong. Cậu ta vẫn đứng đó, nhưng lần này không nhìn cô, mà dõi theo bóng dáng của Chu Văn.

Sự lặng lẽ và vẻ bí ẩn của Lạc Phong khiến Thẩm Vy cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu. Cô cảm nhận được rằng, giữa Lạc Phong và Chu Văn không chỉ đơn thuần là sự gặp lại của hai người bạn cũ, mà còn có điều gì đó sâu xa hơn.

Chu Văn bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng chạm vào vai cô khiến Thẩm Vy giật mình. Cậu cười nhẹ:

"Cậu ổn chứ, Thẩm Vy?"

Thẩm Vy mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng vẫn đầy thắc mắc:

"Ừm, tớ ổn. Chỉ là... tớ có cảm giác hơi lạ khi nhìn Lạc Phong và cậu. Có chuyện gì sao?"

Chu Văn khẽ thở dài, đôi mắt trở nên trầm ngâm:

"Có lẽ chúng ta nên nói chuyện riêng vào lúc khác, Thẩm Vy. Có những điều không dễ dàng để nói ra ngay lúc này."

Câu nói của Chu Văn càng khiến Thẩm Vy băn khoăn hơn. Cô định hỏi thêm nhưng rồi quyết định im lặng, để mọi thứ tạm thời lắng xuống.

 Thẩm Vy cùng Lý Nhã và Chu Văn bước cùng nhau ra khỏi khuôn viên trường. Trước khi ra đến cổng, Thẩm Vy ngoảnh lại nhìn về phía Lạc Phong. Cậu ấy đã khuất dần sau dãy hành lang, nhưng hình ảnh của cậu ta vẫn còn đọng lại trong cô.

Lý Nhã nhìn thấy vẻ mặt băn khoăn của Thẩm Vy, nhẹ nhàng vỗ vai bạn mình:

"Cậu đừng lo lắng quá, Thẩm Vy. Có thể Lạc Phong chỉ cần thời gian để làm quen thôi. Cậu ấy sẽ cởi mở với chúng ta sớm thôi mà."

 Thẩm Vy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút gì đó khó tả. Cô không thể ngừng nghĩ về ánh mắt của Lạc Phong, có gì đó lạ lẫm nhưng cuốn hút. Dù mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nhưng cô cảm nhận rằng từ đây, cuộc sống của mình có lẽ sẽ thêm chút gì đó mới mẻ. 

Khi cả nhóm cùng rời khỏi trường, một chút tò mò nhẹ nhàng len lỏi trong tâm trí Thẩm Vy, để lại trong lòng cô một cảm giác lạ mà cô chưa thể gọi tên.