webnovel

Chương 134: Hãy trở thành khế ước của bản tọa.

Chương 134: Hãy trở thành khế ước của bản tọa.

"Chúa công!"

Bốn Tà thần quỳ xuống trước mặt Vương Nhất Tự, đồng thanh hô lớn khiến cho đám người cùng Giang Cẩm Lệ gương mặt không khỏi hoảng sợ.

Giang Cẩm Lệ kinh hãi, sợ sệt đến nỗi gương mặt chuyển sang màu xanh cắt không còn giọt máu nào, đây là cái tình huống mà dù có nằm mơ ả cũng không thể tưởng tượng ra được.

"Ồ, các ngươi nhận ra được bản tọa sao?"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu giả ngốc hỏi.

"Tất nhiên là bọn thần nhận ra ngài!"

Thủy Nhược Tà thần ôn tồn đáp.

"Chính là do thanh Sát Thiên Ma Hoàng kiếm ngài đang cầm trên tay!

Trên đời này, ngoại trừ Viêm Ân Đế ra thì không còn có kẻ thứ hai cầm được nó"

"Ra là thế!"

Vương Nhất Tự gật gù.

"Bản tọa còn đang đợi để đánh nhau một trận với các ngươi a!"

"Chúng thần nào dám mạo phạm đến uy nghi của ngài..."

Kim Xí Tà thần cung kính nói.

"Cho dù có thêm mười cái mạng thì chúng thần cũng không dám làm một việc ngu ngốc như vậy..."

Thổ Thực Tà thần tiếp lời.

"Viêm... Viêm Ân Đế...?!!"

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên tâm thần chấn động khi nghe cuộc nói chuyện của Vương Nhất Tự và bốn Tà thần.

"Viêm Ân Đế...có lẽ nào...là vị Đại đế đó...?!!

Người mà năm xưa đã chính tay tiêu diệt Ma Tổ, cứu cả Tam giới?!!"

"Ừm..."

Hoa Vi Nghi gật đầu.

"Vương chưởng môn chính là vị Viêm Ân Đế năm xưa..."

Hự...

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên kém chút phun ra ngụm máu.

Lời này do chính cung chủ của bọn hắn nói ra, không muốn tin cũng phải tin.

Tên thanh niên đang đứng trước mặt hai người kia mà lại là Viêm Ân Đế, kẻ khiến cho toàn bộ Ma giới nghe đến tên thôi là đã hoảng sợ, ấy vậy mà...

Ấy vậy mà chỉ mới đây thôi bọn hắn còn là nghi ngờ về sức mạnh của hắn, cũng may là hắn không chấp nhặt chuyện đó nếu không thì có là mười cái mạng cũng không đủ để chết.

"Sư huynh... nếu Vương chưởng môn là Viêm Ân Đế...thì...thì..."

Hạ Cố Nghiên run run không nói được hết cả câu.

"... nếu là vậy thì...ngài ấy có thể...có thể giải quyết tên Cao Vấn kia...

Quả là...ông trời...có mắt..."

Trung Cố Nghiên hai hàng nước mắt rơi xuống, toàn thân run lên bần bật, nói.

"Hai vị đừng quá xúc động như vậy!

Tên Cao Vấn kia dám cả gan bắt cóc nhị sư tỷ của bọn ta, chưởng môn chắc chắn sẽ không tha cho hắn!"

Âu Dương Kiệt âm trầm nói.

"Bắt cóc nhị sư tỷ của các ngươi?!!"

Hai trưởng lão ngốc trệ hỏi.

"Chuyện là..."

Âu Dương Kiệt ôn tồn giải thích.

"Cái...cái quái gì thế này...?!!!"

Trong khi đó Giang Cẩm Lệ nằm bẹp phía xa gương mặt thất kinh xen lẫn hoảng sợ.

"Không thể nào!

Các ngươi...đang làm cái quái gì thế hả?!!

Các ngươi là Tà thần!

Là bốn kẻ mạnh nhất Ma giới theo sau Ma Tổ!

Các ngươi lại quỳ trước mặt một tên con người?!!!"

Ả cố gắng hét lớn, nhưng chỉ vừa mới dứt lời liền một đạo kiếm khí đỏ rực khổng lồ bay đến trước mặt ả.

Ầm!

Cả căn phòng chao đảo dưới tác động của đạo kiếm khí kia khi chém vào tường.

Bức tường phía sau nơi Giang Cẩm Lệ nằm tựa như bị xé toạc ra, gạch đá văng ra tứ phía.

Trên đống hổ lốn gạch đá đó một vệt máu đỏ thẫm kéo dài, là tất cả những gì còn xót lại của Giang Cẩm Lệ.

"Cái thứ ruồi muỗi như ngươi dám cả gan phán xét bọn ta?!!"

Viêm Hoả Tà thần thu lại thanh đại đao, giận dữ nói.

Giang Cẩm Lệ, ả là Thi quỷ, ả là bất tử, dù là bị băm nhỏ ra thành trăm ngàn mảnh ả cũng có thể tái sinh, nhưng nhát chém vừa rồi của Viêm Hoả Tà thần mang theo cả Viêm Hoả Chi Mang, một loại lửa phẩm cấp rất hiếm có trong Tam giới, gần như chỉ có mỗi mình hắn sở hữu, ngọn lửa này ngăn cản sự hồi sinh, dưới tác dụng của Viêm Hoả Chi Mang mọi thuật phục hồi hay tái sinh đều là vô dụng dù có là Thi quỷ đi chăng nữa.

"Chúa công, người có cần bọn thần xử lý luôn cái tên dám mạo phạm đến người không?"

Thủy Nhược Tà thần ôn tồn hỏi.

Vương Nhất Tự không vội trả lời câu hỏi của Thủy Nhược Tà thần, hắn quan sát từng người một cách kỹ càng, sau đó thở dài một cái.

"Có chuyện gì khiến ngài phiền muộn hay sao?"

Kim Xí Tà thần để ý thấy thái độ của Vương Nhất Tự liền khẩn trương hỏi.

"Là bọn các ngươi!

Thứ khiến ta muộn phiền chính là các ngươi!"

Vương Nhất Tự lắc đầu đáp.

Phịch!

"Chúa công xin hãy tha tội cho bọn thần!!!"

Liền lập tức cả bốn Tà thần lại quỳ xuống một lần nữa, đầu cúi thấp, điệu bộ không khỏi hoang mang lo sợ.

"Các ngươi đang làm gì thế?!!"

Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.

"Chúa công, nếu người có phiền muộn gì thì chúng thần sẽ thay người giải quyết...

Nếu như muộn phiền của người là bọn thần...đã vậy bọn thần chỉ còn cách tự vẫn để tạ lỗi với người!"

Thủy Nhược Tà thần nói.

"Các ngươi hiểu lầm ý bản tọa rồi!

Mau đứng lên!"

Vương Nhất Tự xua tay ra hiệu cho bốn Tà thần, nhưng bọn hắn vẫn quỳ mọt tại chỗ không nhúc nhích, tâm thần bọn chúng đang là cực kỳ lo lắng sợ sệt.

"Các ngươi, hiện tại, tuy bề ngoài ma khí hùng hậu khí tức mênh mông nhưng bên trong thực sự chỉ có chưa đến một phần năm thực lực lúc trước.

Các ngươi năm xưa nguyện theo bản tọa làm việc lớn, nhưng với thực lực này e là phải mất thêm một ngàn năm nữa mới có thể phục hồi toàn diện.

Nhìn thấy thuộc hạ của mình như thế, bản tọa lại không phiền muộn được sao?"

Vương Nhất Tự ôn tồn giải thích.

Lời giải thích này của Vương Nhất Tự khiến cho bốn Tà thần rùng mình, chợt nhớ đến trận chiến kinh hoàng năm xưa.

Vâng, đối với bọn hắn thì trận chiến đó thực sự rất kinh hoàng!

Ma giới năm đó được Ma Tổ lãnh đạo, dưới trướng là bốn Ma tướng hùng mạnh, số lượng ma nhân lên đến gần mười triệu nhân, bất ngờ xâm lăng Tam giới, đội quân của Ma Tổ đi đến đâu máu chảy thành sông đến đó, Nhân giới, Yêu giới và những giới vực khác số lượng nhân tử trận không thể tưởng tượng nổi.

Những tưởng Tam giới sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng bọn hắn không ngờ rằng cuộc chiến đó sẽ chấm dứt rất nhanh, nhanh còn hơn lúc nó bắt đầu.

Khi Ma Tổ dẫn đầu đội quân của hắn tiến vào Tam giới đã phải đối đầu với Thiên Hoàng và Bát Đại đế.

Trận chiến long trời lở đất giữa Ma Tổ, bốn Tà thần và Thiên Hoàng cùng Bát Đại đế diễn ra trong bảy ngày bảy đêm, khiến cho nhật nguyệt chao đảo, trận chiến đó sau này được người đời gọi bằng cái tên Thiên Ma Chiến.

Ma Tổ khi đó sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, phải nói là chỉ còn thiếu nữa bước để đạt đến đỉnh phong Tam giới, hắn cùng bốn Ma tướng sau bảy ngày chiến đấu ròng rã đã đánh bại được Thiên Hoàng cùng Bát Đại đế, nhưng khi hắn định ra tay kết liễu Thiên Hoàng thì một kẻ đã xuất hiện ngăn cản, một mình một kiếm đối mặt với cả Ma giới.

Và kết quả, chỉ chưa đầy một ngày, Ma Tổ bị giết, hơn một nữa đội quân ma nhân bị tiêu diệt, bốn Ma tướng bị đánh cho đến nguyên thần xém chút tiêu tán, bọn chúng, đám ma nhân cùng bốn Ma tướng rất may là đã kịp đầu hàng trước khi bị tiêu diệt, hơn nữa, để có thể thực sự giữ được mạng, bốn Ma tướng còn phải lập gia kèo với kẻ đó, nguyện đi theo hắn đến mãn kiếp.

Kẻ đó, không ai khác chính là Viêm Ân Đế, một con quái vật, cơn ác mộng thực sự đối với toàn bộ Ma giới.

"Chúa công, năm xưa nếu như người không nương tay thì chúng thần đã không thể tồn tại đến hôm nay!

Nhưng mà..."

Thủy Nhược Tà thần ngưng một nhịp, ánh mắt khẽ liếc lên nhìn Vương Nhất Tự.

"...Ma giới vốn lệ thuộc rất nhiều vào Ma hạch của tên Ma Tổ, trận chiến năm xưa, trước khi hắn chết đi, đã phân chia Ma hạch rãi rác khắp Tam giới...Ma giới bây giờ không còn sức mạnh của Ma hạch cũng trở nên hoang tàn...

Chúng thần cũng là ma nhân, nếu như không có Ma hạch...sẽ phải mất rất nhiều thời gian để mà hồi phục..."

"Chuyện này...nằm ngoài dự liệu của bản tọa...

Cứ nghĩ để các ngươi trở về Ma giới thì có thể phục hồi lại thương tổn...

Không ngờ... thời gian là quá lâu..."

Vương Nhất Tự gật đầu đáp, ánh mắt trở nên đăm chiêu.

'Hệ thống, có cách nào có thể giúp bọn chúng phục hồi nhanh hơn không?!'

"Đừng nói là chủ nhân muốn thật sự thu nạp bốn tên Tà thần này nha?!!"

Hệ thống ngạc nhiên hỏi lại.

'Năm xưa ta chỉ nghĩ đơn giản là tha cho bọn chúng một con đường sống.

Nhưng sau cả ngàn năm bọn chúng vẫn nguyện trở thành thuộc hạ của ta, cớ sao ta lại không giúp bọn chúng?'

"Nhưng bọn chúng là Ma tộc, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, ngươi có nghĩ đến một lúc nào đó sẽ bị phản bội hay không?

Ta khuyên chủ nhân, ngươi là nên mặc kệ bọn chúng, cứ để bọn chúng trở lại Ma giới"

Hệ thống khuyên.

'Ta lại sợ bị phản bội hay sao chứ?!!

Bọn chúng có cái gan đó hay sao?'

"Lòng trắc ẩn đôi khi sẽ mang lại tai họa, chủ nhân, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ mới được."

"Chúa công?!"

Bốn Tà thần ngơ ngác trước sự im lặng hồi lâu của Vương Nhất Tự.

"Bản tọa có cách giúp các ngươi khôi phục lại tất cả sức mạnh chỉ trong vòng một tháng!"

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

'Một... một tháng...?!!'

Bốn Tà thần gương mặt hoang mang không dám tin vào những gì vừa mới nghe được.

Một ngàn năm, đã hơn một ngàn năm trôi qua sau Thiên Ma Chiến, bốn kẻ bọn chúng trở về Ma giới tìm nơi tích tụ ma khí dồi dào nhất để hồi phục cảnh giới, nhưng cũng chỉ được một phần năm.

Vương Nhất Tự bây giờ lại nói với bọn chúng là chỉ cần một tháng để giúp chúng khôi phục lại, chuyện này liệu có thể hay sao?

Nhưng nếu như là sự thật thì không phải đó là bọn chúng được tái sinh lại hay sao?

Không lẽ một kẻ đỉnh phong đứng trên tất cả lại nói dối bọn hắn hay sao, không có lẽ!

"Xin chúa công hãy chỉ dẫn cho đám ngu muội chúng thần..."

Cả bốn Tà thần cúi đầu, giọng khẩn khoản nói, bọn hắn không giấu nổi vẻ tò mò cũng như háo hức với cách mà Vương Nhất Tự sắp nói ra.

"Chỉ có một cách có thể giúp các ngươi nhanh chóng hồi phục nguyên thần lấy lại cảnh giới tu vi.

Đó chính là...trở thành khế ước của bản tọa!"

Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên nói, hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ khế ước trong lời nói.

Lời của Vương Nhất Tự vừa nói ra khiến cho bốn Tà thần cùng đám người phía sau chợt giật mình, cả bọn ánh mắt hoang mang nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự.

Từ lúc Tam giới mới hình thành cho đến bây giờ chưa từng có một khế ước nào giữa con người và ma nhân tồn tại, hơn nữa đây lại là khế ước do phía con người làm chủ, điều này là chưa từng xảy ra.

Khế ước giữa hai tồn tại có tu vi cảnh giới càng cao thì tỉ lệ thành lập khế ước thành công sẽ càng nhỏ, đây lại là khế ước giữa những kẻ đứng ở bậc đỉnh phong trong Tam giới, tỉ đồng lệ thành công e là rất rất thấp, thậm chí không ai có thể tưởng tượng là nó sẽ có thể thành công.

Kẻ hoang mang nhất lúc này có lẽ là bốn tên Tà thần, bọn hắn đường đường là đỉnh phong của Ma giới, quỳ cúi đầu và đi theo một nhân loại đã là chuyện không thể chấp nhận được, nay lại trở thành khế ước của một nhân loại, điều này nếu như diễn ra thì toàn bộ danh dự của bọn hắn đều mất sạch, đều sẽ bị kẻ khác nhìn vào với ánh mắt không bằng nhìn một con chó.

"Sao nào?

Lựa chọn của các ngươi là gì?"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.

"Bản tọa không có nhiều thời gian để mà chờ đợi các ngươi!

Quyết định nhanh chóng và dứt khoát vào!"

Vương Nhất Tự lúc này đây chính là muốn thử thách sự tự nguyện của bốn tên Tà thần.

Nếu bọn chúng thật sự có ý đồ với Vương Nhất Tự chắc chắn sẽ lưỡng lự từ chối.

Nhưng nếu bọn chúng đều gật đầu đồng ý trở thành khế ước của Vương Nhất Tự, điều này sẽ chứng minh lòng trung thành của bọn chúng, vì một khi trở thành khế ước của Vương Nhất Tự bọn chúng sẽ bị ràng buộc bởi sinh tử của khế ước, không thể có ý nghĩ phản bội, không thể làm trái ý của Vương Nhất Tự, nói cho dễ hiểu, Vương Nhất Tự sẽ nắm trong tay sự sống chết của bọn chúng.