webnovel

Chương 135: Khế ước máu.

Chương 135: Khế ước máu.

"Chuyện này..."

Kim Xí Tà thần ngập ngừng trước cái cách mà Vương Nhất Tự vừa nói.

Sự lưỡng lự trong ánh mắt của bốn tên Tà thần bị Vương Nhất Tự bắt gặp, hắn chỉ khẽ mỉm cười một cái sau đó quay lưng trực bước đi.

"Lòng tự tôn và danh dự đúng là cái quan trọng nhất của một cá nhân, cho dù đó có là ma nhân đi chăng nữa.

Đúng là rất khó khăn để các ngươi trở thành khế ước của bản tọa.

Bản tọa có thể hiểu được sự do dự đó của các ngươi.

Bản tọa cũng sẽ không ép buộc gì các ngươi cả!"

Vương Nhất Tự ngưng lại, giơ tay lên ra hiệu cho bốn Tà thần.

"Miễn cưỡng chấp nhận sẽ không có được kết quả tốt, các ngươi vẫn là trở về Ma giới thì hơn..."

"Chúa công, chúng thần nguyện trở thành khế ước của người!"

Viêm Hoả Tà thần chợt dứt khoát khiến cho Vương Nhất Tự khựng lại.

"Xin chúa công tha lỗi cho sự do dự vừa rồi của chúng thần..."

Kim Xí Tà thần cúi đầu nói.

"Lý do chúng thần do dự là vì không biết bản thân có xứng đáng để trở thành khế ước của người hay không...

Hoàn toàn không hề có ý gì khác!"

Thủy Nhược Tà thần thêm vào.

"Tự tôn, danh dự, hai thứ đó sớm đã không còn quan trọng với chúng thần...

Được đi theo người, trở thành khế ước của người, đó mới là vinh dự lớn nhất của chúng thần!"

Thổ Thực Tà thần cũng lên tiếng phân trần.

"Viêm Ân Đế, xin người hãy đồng ý để chúng thần trở thành khế ước của người, để chúng thần có được vinh dự phụng sự cho người!"

Cả bốn Tà thần quỳ mọt tại chỗ, cúi đầu sát đất, dõng dạc nói.

"Các ngươi có chắc về quyết định này?"

Vương Nhất Tự quay lại hỏi, hắn khá bất ngờ với hành động này của cả bốn Tà thần.

"Chắc chắn!"

Bốn Tà thần dõng dạc đáp.

"Rất tốt!"

Vương Nhất Tự đưa tay hướng về phía bốn Tà thần.

'Hệ thống, tiến hành thôi!'

Hắn ra lệnh cho hệ thống.

Rẹt!

Một vòng tròn trận pháp bất chợt hiện ra dưới chân năm người, trước mặt Vương Nhất Tự hiển hiện ra một khối cầu trong suốt to bằng bàn tay.

Bốn Tà thần ngước mắt nhìn lên khối cầu trong suốt kia.

"Khế...khế ước máu...?!"

Trung, Hạ Cố Nghiên, hai vị trưởng lão lẩm bẩm, đôi mắt hiện lên kinh ngạc tột độ.

Cả hai người bọn hắn đã từng nghiên cứu rất nhiều loại trận pháp khác nhau, có thể nhìn qua vòng tròn trận pháp và cách thức vận hành trận pháp là đoán được tên của loại trận pháp đó.

Và đúng như cả hai đoán, khế ước mà Vương Nhất Tự thi triển ra chính là Khế ước Máu, một loại khế ước dùng chính máu của những kẻ muốn lập khế ước để thiết lập, Khế ước Máu cho phép chủ nhân của khế ước nắm trong tay quyền sinh sát của thuộc hạ cả về thể vật lý và thể linh hồn, nói cách khác, sau khi ký kết khế ước này bốn Tà thần sẽ vĩnh viễn trở thành thuộc hạ của Vương Nhất Tự, không thể nào phản bội y được dù chỉ là trong ý nghĩ, nếu như có ý định phản bội thì thần hồn lập tức sẽ tiêu tán không thể đầu thai chuyển kiếp được nữa, nhưng khác với những loại khế ước khác, Khế ước Máu còn cho phép chủ nhân của khế ước dùng sinh mệnh lực của bản thân để chữa trị vết thương cho thuộc hạ, đây chính là điểm đặc biệt của loại khế ước này.

"Chúa công...sao người lại thi triển ra loại này khế ước...?

Không lẽ người muốn...?"

Thủy Nhược Tà thần nhíu mày hỏi.

"Cách nhanh nhất để chữa trị nguyên thần của các ngươi chính là dùng sinh mệnh lực của bản tọa!"

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Như vậy làm sao có thể được!

Chúng thần không xứng để cho chúa công hao tổn sinh mệnh vì chúng thần!

Xin chúa công hãy suy nghĩ lại!"

Viêm Hoả Tà thần khuyên can Vương Nhất Tự.

"Đúng như vậy thưa chúa công!

Chúng thần không thể vì lợi ích của bản thân mà làm hại đến chúa công!

Xin người hãy suy nghĩ lại!"

Thổ Thực Tà thần thêm vào.

"Xin chúa công hãy suy nghĩ lại!"

Cả bốn Tà thần cùng đồng thanh nói.

"Các ngươi, nếu đã là thuộc hạ của bản tọa, đừng nói chi sinh mệnh lực, nếu như để có thể chữa trị vết thương cho các ngươi, khôi phục lại nguyên thần cho các ngươi, dù nguy hiểm tính mạng của bản tọa, bản tọa cũng không tiếc!"

Vương Nhất Tự ôn tồn nói.

Lời này của Vương Nhất Tự đã đá động thẳng vào tâm can vốn tàn ác vô nhân tính của bốn Tà thần, khiến bọn hắn vô cùng cảm phục và xúc động, khi xưa, bọn hắn đi theo Ma Tổ, là phải tự giữ lấy cái mạng, sống chết, Ma Tổ hắn đều không quan tâm, bọn hắn chỉ giống như là một công cụ để Ma Tổ sử dụng, như là một tấm khiên chắn cho hắn, gặp bất trắc hắn sẵn sàng vứt bỏ đi.

Nhưng đối với Vương Nhất Tự, hai chữ thuộc hạ lại hoàn toàn khác hẳn.

Sẵn sàng hy sinh cho thuộc hạ của mình, không màng đến hiểm nguy cho chính bản thân, ấy mới là cốt cách của một bậc chí tôn, một người đứng trên tất cả.

Nói không ngoa, Vương Nhất Tự đây là dùng lời nói để thu phục lòng người, lấy đức phục nhân, cho dù có là ma nhân tàn ác đến đâu đi chăng nữa thì qua cửa miệng của hắn đều biến thành mèo con ngoan ngoãn.

Nhưng cho dù là vậy thì Vương Nhất Tự, hắn, không phải người thích nhận phần thiệt về mình, hắn sẵn sàng lập Khế ước Máu với bốn Tà thần, sẵn sàng dùng chính sinh mệnh lực của bản thân để giúp bọn chúng khôi phục nguyên thần, đều là đã có tính toán, đều là có lý do, nhưng mà lý do là gì thì chỉ một mình hắn biết mà thôi.

"Khế ước Máu này không những khẳng định quan hệ giữa bản tọa với các ngươi, mà còn như là bằng chứng rằng bản tọa tin tưởng vào các ngươi..."

Vương Nhất Tự cắn ngón tay để máu chảy ra.

Giọt máu chảy ra từ ngón tay hắn không rơi xuống mà bị hút vào khối cầu trong suốt, lơ lửng bên trong.

"...tới đây và chứng tỏ rằng máu của các ngươi là xứng đáng!"

Vương Nhất Tự ánh mắt nghiêm nghị nhìn bốn Tà thần.

Lập tức cả bốn Tà thần hành động giống y hệt như Vương Nhất Tự, đều cùng lúc để máu của bọn hắn vào bên trong khối cầu.

Năm giọt máu lơ lửng bên trong khối cầu trong suốt sau đó hoà quyện vào nhau, khối cầu cũng phát sáng lên, chỉ trong vài giây sau đó cả căn phòng sáng rực lên một màu đỏ tươi như máu.

Hoa Vi Nghi, hai vị trưởng lão cùng ba tên đệ tử, cặp mắt nhíu lại, cố gắng chứng kiến bằng hết giây phút có một không hai này, đây là khoảnh khắc mà dù có là những cao thủ đỉnh phong cũng chưa chắc có cơ hội được bắt gặp trong đời.

Ánh sáng lóe lên sau đó từ từ thu lại trên cả năm người, bao quanh cả năm người là những luồng sáng và những giọt nước màu máu xoay quanh.

Bốn Tà thần ánh mắt không giấu nổi vui mừng khi bản thân cảm thấy có một luồng sinh khí chảy trực tiếp vào bên trong cơ thể quấn lấy nguyên thần của bọn hắn, sức mạnh không hẳn là đã hồi phục nguyên trạng nhưng cả bốn Tà thần đều cảm thấy tràn trề tựa như vừa lấy lại được hai, ba phần sức mạnh.

"Chúc mừng chủ nhân đã ký kết khế ước thành công với bốn Tà thần!

Không gian triệu hồi đã sẵn sàng, chủ nhân có thể tùy ý triệu hồi bọn họ!"

Hệ thống lên tiếng thông báo.

Vương Nhất Tự nghe xong thì gương mặt không có mảy may chút gì cảm xúc.

Lý do hắn lựa chọn Khế ước Máu chính là khắc phục hẳn cái tỷ lệ thất bại khi ký kết khế ước, với Khế ước Máu, tỷ lệ thành công là hoàn toàn.

"Chủ nhân!"

Bốn Tà thần quỳ đó, đầu cúi thấp, hướng về Vương Nhất Tự đồng thanh gọi.

"Kể từ lúc này bốn người các ngươi không còn là Ma nhân, không còn là Tà thần.

Ma nhân xưa nay không tên không tuổi, bây giờ bản tọa sẽ đặt tên cho các ngươi, cái tên này sẽ gắn chặt trong suốt quãng đời còn lại của các ngươi!"

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

Bốn Tà thần quỳ ở dưới cúi đầu lắng nghe, không một chút phản ứng, không một chút ý kiến gì.

Vương Nhất Tự trầm ngâm một khắc, giả đò suy nghĩ, sau đó chỉ tay vào từng Tà thần, giọng ổn trọng nói.

"Viêm Hoả Tà thần!

Ngươi bản tính nóng nảy, làm trước nói sau, lại là kẻ sở hữu Viêm Hoả Chi thể thức tỉnh hiếm có, sau này bản tọa sẽ gọi ngươi là Vương Nộ Hoả."

"Kim Xí Tà thần!

Ngươi bản tính khinh dễ người, luôn cho mình cao hơn kẻ khác một bậc, lại sở hữu Hoàng Kim chi thể thức tỉnh, đao thương bất nhập, bản tọa sẽ gọi ngươi là Vương Hách Thế."

"Thổ Thực Tà thần!

Ngươi bản tính không so đo, nói ít làm nhiều, nghiêm khắc với bản thân, lại sở hữu  Bích Thổ chi thể thức tỉnh, bản tọa sẽ gọi ngươi là Vương Cố Trầm."

"Thủy Nhược Tà thần!

Trong bốn Tà thần ngươi là kẻ lúc nào cũng cẩn trọng nhất, luôn suy nghĩ thấu đáo trước khi hành động, có thể xem như là một bản sao của bản tọa, bản tọa sẽ gọi ngươi là Vương Nhược Ý."

Vương Nhất Tự nhìn một lượt bốn ma nhân quỳ trước mặt, tâm đắc hỏi.

"Bản tọa dùng chính họ của mình để đặt tên cho các ngươi, các ngươi có ý kiến gì không?!"

"Chúng thần không có ý kiến!"

Cả bốn ma nhân đồng thanh.

"Tốt!

Các ngươi cùng trở về không gian triệu hồi cố gắng khôi phục sức mạnh thật nhanh cho bản tọa!

Việc lớn sau này, bản tọa sẽ cần nhờ đến sự giúp sức của các ngươi!"

Vương Nhất Tự phất tay, một vòng tròn trận pháp triệu hồi xuất hiện dưới chân bốn ma nhân.

Cả bốn ma nhân gật đầu, liền sau đó biến mất vào hư vô.

Sau khi bốn ma nhân biến mất vào không gian triệu hồi, đám người phía sau nhìn bóng lưng Vương Nhất Tự với những cảm xúc khác nhau lẫn lộn.

Một con người khiến cho bốn Tà thần từng làm cả Tam giới chao đảo phải quỳ xuống cung kính hành lễ.

Một con người có thể ký kết khế ước với một lúc bốn ma nhân mạnh nhất ở Ma giới, lại còn có thể tùy tiện đặt tên cho bọn họ.

Trên thế gian này thử hỏi còn có người thứ hai hay không?!

Không!

Câu trả lời chắc chắn là không có ai có thể làm được như thế cả!

Trong cả Tam giới này chỉ có duy nhất một Viêm Ân Đế, chỉ có duy nhất một Vương Nhất Tự có thể làm được mà thôi.

Hắn bây giờ hiện lên trong tâm khảm đám người không chỉ đơn giản là một vị Đại đế trong Thập đế,  không chỉ đơn giản là một kẻ đứng trên bậc đỉnh phong, mà còn hơn như thế rất rất nhiều.

"Chúc mừng Vương chưởng môn đã thu nạp được bốn thuộc hạ vô cùng mạnh a..."

Tâm thế phấn khởi, hai trưởng lão tiến lên phía trước, tay ôm quyền nói với Vương Nhất Tự.

Tiếp sau đó ba đệ tử cũng tiến lên chúc mừng hắn.

Chỉ có Hoa Vi Nghi đứng trân tại chỗ, ánh mắt nàng tựa như ngời sáng lên.

Nàng hiện tại không thể nào tin được rằng người nam nhân mà số phận sắp xếp cho nàng lại ngưu bức đến mức này.

Nàng đã rất nhiều lần dõi theo hắn, nhưng bây giờ nàng thực sự mới nhận ra được rằng, những suy nghĩ những tưởng tượng trước giờ của nàng về hắn hoàn toàn là ấu trĩ, là tự bản thân nàng nghĩ ra, thực tế nam nhân ấy còn khủng khiếp hơn gấp trăm gấp ngàn lần những gì nàng tưởng tượng ra được.

"Vương... chưởng...môn..."

Hoa Vi Nghi khẽ rụt rè, chân tiến lên một bước, trực bước về phía Vương Nhất Tự, nàng bất chợt bắt gặp ánh mắt ôn nhu của hắn đang nhìn thẳng vào nàng khiến cho tim nàng đập loạn nhịp, ngập ngừng không thể nói được hết cả câu.

"Áaaaaaaaaa!"

Bất chợt ngay lúc này, phía trên vang vọng đến một tiếng hét thất thanh, tiếng thét chứa đựng đau đớn thãm thiết khiến cả đám khựng lại cùng nhìn vào lối hành lang tăm tối phía trên.

Tiếng hét này khiến cho Vương Nhất Tự cùng ba đệ tử gương mặt lập tức nhăn lại.

Không ai khác, tiếng hét đó chính là tiếng của Triệu Thiên Tuyết.