webnovel

Chương 133: Tứ Tà thần phủ phục.

Chương 133: Tứ Tà thần phủ phục.

Giang Cẩm Lệ ánh mắt khinh dễ hiện ra nụ cười khinh miệt với đám người Vương Nhất Tự, ả rất tự tin với đám Thi quỷ của ả, ả rất tự tin với trận pháp phòng ngự của ả, chỉ là một Hoả Ngục nhỏ nhoi thì không có cửa nào để có thể đánh bại được đội quân bất tử do ả tạo ra cả.

Nhưng cái tự tin đấy của Giang Cẩm Lệ chỉ được trong khoảnh khắc, đám Thi quỷ do ả tạo ra bị hắc hoả thiêu thành tro không có dấu hiệu tái sinh trở lại.

Mấy mươi giây trôi qua, vài phút trôi qua, không có lấy một chút dấu hiệu nào.

Gương mặt ả hiện lên ngốc trệ dần dần trở nên lo lắng sau đó lại là hoang mang lo sợ.

Trước mắt Giang Cẩm Lệ, cả ngàn Thi quỷ bây giờ chỉ còn lại là một đống như tro cốt đang tan biến vào hư không.

'Cái quái gì thế này?!!!

Thi quỷ của ta...làm sao mà...?!!

Rốt cuộc là tên đó đã giở trò gì?!!

Thi quỷ tại sao lại không thể tái sinh được kia chứ?!!'

Tâm thần ả bấn loạn, ả không thể nào hiểu được tình huống đang diễn ra vào lúc này, rõ ràng là Thi quỷ không thể bị giết, chỉ có cách duy nhất là phải giết chết kẻ dùng thuật thì mới có thể khiến bọn chúng biến mất, nhưng ả vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, làm sao mà Thi quỷ lại không thể tái sinh được?

"Ngạc nhiên lắm đúng không?

Đang không hiểu vì sao bọn chúng lại không thể tái sinh đúng không?"

Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi khiến cho Giang Cẩm Lệ giật mình.

Ả không trả lời Vương Nhất Tự nhưng lời nói đã hiện rõ lên trên gương mặt ả.

"Đúng là Thi quỷ chỉ bị tiêu diệt triệt để khi giết chết kẻ thi triển thuật..."

Vương Nhất Tự ngưng một nhịp.

"Nhưng chuyện đó không áp dụng cho bản tọa a!

Hắc Viêm Ma Hoả của bản tọa không những có thể đốt cháy thể xác lẫn linh hồn mà còn có thể đốt cháy cả sự liên kết của trận pháp hay là cấm thuật..."

"Không!

Không thể nào!

Trên đời này làm gì tồn tại một loại Hoả công vô lý như thế được chứ?!!

Ngươi là đang giở trò đúng không?!!"

Giang Cẩm Lệ hét toáng lên ngắt lời Vương Nhất Tự.

Ả gần như mất bình tĩnh khi đám Thi quỷ không thể hồi sinh lại được.

"Tin hay không tùy ngươi!"

Vương Nhất Tự nhún vai.

"Nhưng mà..."

Vương Nhất Tự chợt gằn giọng, ánh mắt lạnh lẽo chứa đựng sát khí nhìn vào Giang Cẩm Lệ.

"...tới lượt của ngươi rồi!"

Năm chữ này nói ra khiến Giang Cẩm Lệ giật thót mình, ả cảm nhận ánh mắt của Vương Nhất Tự tựa như nhìn thẳng vào linh hồn ả, một nỗi sợ trực bốc lên trong tâm trí, nỗi sợ về cái chết.

Tên thanh niên kia rõ ràng không giống như đang nói đùa, linh cảm mách bảo nếu như ả không làm gì vào lúc này ả chắc chắn sẽ chết.

"Nói nhãm đủ rồi!

Không cần biết...là hắc hoả hay bạch hoả...ta sẽ xé xác ngươi raaaaa....!!!"

Giang Cẩm Lệ hét lớn bàng bạc ma khí tràn ra từ cơ thể ả nhanh chóng bao trùm cả không gian bên trong lớp màn chắn.

"Tru Tiên Tứ Tà trận!"

Giang Cẩm Lệ lại hét lớn, dồn tất cả ma khí mà ả có vào trận pháp mà ả sắp sửa thi triển.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Cả căn phòng rung chuyển dữ dội khi vòng tròn trận pháp được Giang Cẩm Lệ thi triển ra, cả thảy có bốn trận pháp với bốn vòng sáng khác nhau xuất hiện.

Nền nhà càng lúc càng rung lắc dữ dội hơn khi Giang Cẩm Lệ rót ma khí vào trận pháp, khiến cho cả đám người tựa hồ như không thể đứng vững được.

Choang!

Giang Cẩm Lệ bộc phát tất cả ma khí mà mình có khiến cho lớp màn chắn của Hoả Ngục nứt ra sau đó vỡ nát, Hoả Ngục trận pháp cũng theo đó mà tiêu biến.

"U Linh Tứ Đại Tà Thần, hãy xuất hiện và nghe theo lệnh của ta!!!"

Giang Cẩm Lệ gân cổ lên hét lớn, lập tức khai mở trận pháp.

Một luồng ánh sáng hỗn tạp sáng rực lên bởi bốn cột sáng chiếu rọi thẳng lên trên trần nhà tựa như có thể chiếu xuyên qua.

Từ trong những cột sáng dần dần xuất hiện bốn hình dáng khổng lồ.

Ực...

Ba đệ tử của Vương Nhất Tự cùng hai vị trưởng lão của Cổ Thiên Hoa Cung nuốt nước bọt, ánh mắt tập trung nhìn vào bốn kẻ vừa mới xuất hiện.

Bốn Tà thần, ba nam một nữ, vóc dáng cao hơn bảy thước, toàn thân giáp trụ với bốn màu sắc khác nhau tượng trưng cho bốn hệ trong ngũ hành, Kim, Thủy, Hoả và Thổ.

Trên tay bọn chúng là những vũ khí khác nhau, Kim Xí Tà thần sử dụng kích, Thủy Nhược Tà thần sử dụng kiếm, Viêm Hắc Tà thần sử dụng đao và Thổ Thực Tà thần sử dụng chùy.

Bốn Tà thần này trước kia chính là bốn tên tướng soái mạnh nhất dưới quyền Ma Tổ, từng cùng Ma Tổ lãnh đạo trăm ngàn vạn ma nhân xâm chiếm Tam giới, thực lực của bọn chúng trong Ma giới tuy là xếp sau Ma Tổ nhưng nếu bọn chúng cùng hợp lực lại thì có khi ngang bằng hoặc mạnh hơn cả Ma Tổ một bậc.

Bốn tên Tà thần gương mặt lãnh đạm, ma khí ngùn ngụt tỏa ra từ người bọn chúng cường hãn đến mức không gian xung quanh tựa như bị cô đọng lại, bọn chúng quăng ánh mắt của kẻ bề trên về phía Giang Cẩm Lệ.

"Ngươi là kẻ vừa triệu hồi bọn ta?!"

Kim Xí Tà thần giọng trầm trầm hỏi, hắn nhìn Giang Cẩm Lệ bằng nửa con mắt.

"Chính...chính là tiểu nhân..."

Giang Cẩm Lệ hai chân run lẩy bẩy, bất chợt quỳ xuống dưới sức ép kinh khủng mà bốn Tà thần phát ra, lắp bắp trả lời.

"Một ma nhân tầm thường lại có thể triệu hồi bản tọa, thật là thú vị!

Nói xem, lý do của ngươi là gì?"

Viêm Hắc Tà thần gằn giọng hỏi.

"Thật ra... là..."

Giang Cẩm Lệ toàn thân run lên bần bật, cố gắng đánh vần từng chữ.

Giang Cẩm Lệ, ả ta đúng là rất mạnh, những tưởng triệu hồi ra Tứ Đại Tà thần thì có thể tùy tiện sai khiến bọn chúng, nhưng mà ả đã tự quá đề cao bản thân mình, trước sức mạnh áp đảo của bốn tồn tại này, ả chỉ như là hạt cát mà thôi, nếu như không biết điều dám ra vẻ với bọn chúng, ả ta rất có khả năng sẽ bị đánh cho thần hồn tiêu tán, điều ả có thể làm chỉ duy nhất là run rẩy trong sợ hãi mà cầu xin bọn chúng.

Nhưng điều này vốn nằm trong dự tính của ả.

Giang Cẩm Lệ, ả biết rõ thứ mà mình vừa triệu hồi ra, ả biết bọn chúng là ai, ả hiểu rõ sức mạnh của bọn chúng là như thế nào, lý do duy nhất mà ả triệu hồi ra bọn chúng chính là để mượn tay bọn chúng giúp ả tiêu diệt đám nhân loại kia, ả, có một lý do mà sẽ khiến cho bọn chúng không thể nào từ chối việc giúp ả.

Chính là sự hồi sinh của Ma Tổ!

U Linh Tứ Đại Tà thần sẽ làm mọi thứ để giúp cho Ma Tổ được hồi sinh, và sẽ tiêu diệt bất cứ thứ gì cản đường chúng!

"Sư tỷ...tỷ có cảm nhận được không...?

Bốn tên đó...?"

Âu Dương Kiệt gương mặt hiện lên ngưng trọng, âm trầm hỏi.

"Ừm..."

Lục Thiên Cầm khẽ gật đầu, gương mặt cũng hiện lên nhăn nhó.

"Bọn chúng...quá mạnh...

Chưởng môn liệu rằng có thể...?"

Trương Tấn lo lắng nói.

"Hai chữ quá mạnh cũng không đủ để nói về thực lực của bọn chúng..."

Lục Thiên Cầm âm trầm nhận xét.

"Thật không ngờ...ả Giang Cẩm Lệ ...lại có thể triệu hồi ra...bốn tên này..."

Trung Cố Nghiên rùng mình nói.

"Hai vị biết bốn tên này sao?"

Âu Dương Kiệt gấp gáp hỏi.

"Tất nhiên là biết!

Theo như sử sách ghi chép lại, năm xưa khi Ma Tổ dẫn đầu Ma giới xâm chiếm Tam giới có bốn ma tướng dưới trướng hắn, thực lực và sức mạnh được xem là có thể so sánh với cả Thiên Hoàng của Thiên giới.

Bốn kẻ đó được Tam giới gọi với cái tên là U Linh Tứ Đại Tà thần.

Chính là bốn tên vừa được triệu hồi kia!"

Hạ Cố Nghiên giải thích.

"Thực lực... ngang hàng với... Thiên Hoàng của Thiên giới...?!!"

Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn khoé miệng giật giật, gương mặt thể hiện ra biểu cảm rất đặc sắc, cả hai dù không biết Thiên Hoàng mạnh đến mức nào, nhưng người đứng đầu cả Thiên giới thì chắc chắn phải là rất kinh khủng, và bốn tên kia lại có thực lực như Thiên Hoàng, điều này khiến cho cả hai không khỏi hoảng sợ.

"Hừ! Chỉ là bốn tên Tà thần thôi mà!

Có gì đáng nói cơ chứ?!!"

Serbes hừ lạnh một cái, nói.

"Các ngươi quên rằng bên chúng ta còn có một con quái vật ngay cả Thiên Hoàng cũng không sợ hay sao?!!"

"Chưởng môn dù rất mạnh... nhưng mà một đánh bốn thì e là...hơi quá sức..."

Trương Tấn lí nhí nói.

"Quá sức?!

Ngươi đang cố chọc cười ta đấy à?

Chưởng môn của các ngươi đã từng một mình đánh nhau với một lúc tám Đại đế, ngươi nghĩ bốn tên Tà thần kia có thể làm khó hắn hay sao chứ?!!"

Serbes nghiêng đầu hỏi.

"Một mình đánh với tám...tám...Đại đế?!!"

Hai vị trưởng lão hoảng hốt, kém chút té ngã ra khi nghe Serbes nói.

"Rốt... rốt cuộc... Vương chưởng môn...là thần thánh phương nào vậy?!!"

"Ngài ấy...chính là... người đứng đầu tất cả..."

Hoa Vi Nghi nhỏ nhẹ nói.

"Chúng ta chỉ cần...tin tưởng ngài ấy..."

Ực...

Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên cùng ba tên đệ tử nuốt nước bọt, ánh mắt như đặt hết niềm tin cùng sự kinh ngạc vào bóng lưng Vương Nhất Tự.

"Ngươi nói là vì để Ma Tổ hồi sinh một cách thuận lợi nên mới triệu hồi bọn ta ra để giúp đỡ?!!"

Viêm Hắc Tà thần nhíu mày hỏi.

"Vâng...đúng là như vậy...

Ma Tổ...ngài ấy đang chuẩn bị hồi sinh... nhưng lại gặp phải những kẻ cản đường...

Chính là bọn chúng!"

Giang Cẩm Lệ gật đầu, ngón tay chỉ về phía Vương Nhất Tự.

Bốn tên Tà thần gương mặt âm trầm quay sang nhìn Vương Nhất Tự cùng đám nhân loại.

"...."

Kim Xí Tà thần, Thủy Nhược Tà thần, Thổ Thực Tà thần trầm ngâm, gương mặt không biểu hiện lên chút cảm xúc nào.

Bành!

Rầm!

Viêm Hắc Tà thần bỗng dưng cánh tay vung mạnh về phía sau, đánh bay Giang Cẩm Lệ văng ra sau mười mấy thước đập thẳng vào bức tường, ánh mắt giận dữ quát lớn.

"Chỉ vì cái lý do ngu xuẩn này mà ngươi lại dám cả gan làm phiền đến bản tọa hay sao?!!"

Giang Cẩm Lệ nằm bẹp dưới nền đá, hộc máu, tâm thần hoang mang chấn động, nếu không phải thân thể là bất tử thì cú vung tay kia đã tiễn ả xuống suối vàng rồi.

"Lý...lý do...ngu xuẩn...?

Tại...tại sao chứ...?"

Giang Cẩm Lệ cố gắng gượng ngước mặt lên hỏi.

"Đó...đó la Ma Tổ...là Ma Tổ của chúng ta...sắp hồi sinh...!!

Sao lại là...ngu xuẩn...?

Bốn vị...là bốn ma tướng...năm xưa đi theo ngài ấy... không đúng hay sao...?

Tại sao lại...?

Tại sao...lại ... giận dữ khi ngài ấy ... sắp hồi sinh?!!"

Giang Cẩm Lệ hét lớn.

"Tên ma nhân ngu xuẩn!"

Thủy Nhược Tà thần hừ lạnh một cái, quay lưng lại không thèm quan tâm đến ả nữa.

"Bọn ta đúng là năm xưa đều dưới trướng Ma Tổ, cùng vào sinh ra tử với hắn.

Nhưng mà..."

Thổ Thực Tà thần ngưng một nhịp, cũng quay người lại đối diện với Vương Nhất Tự.

"...Ma nhân xưa nay đều phục vụ cho kẻ mạnh!

Không cần biết kẻ đó có là ma nhân hay là nhân loại, chỉ cần người đó đủ bản lĩnh để có thể trở thành kẻ thống trị Tam giới thì bọn ta nguyện đi theo."

"Và kẻ đó... không phải là tên Ma Tổ kia!"

Kim Xí Tà thần tiếp lời.

Cả bốn Tà thần phút chốc mặt đối mặt với Vương Nhất Tự, ma khí cũng thu lại, cơ thể biến nhỏ lại như người bình thường.

Phịch!

Trong phút chốc, gương mặt Giang Cẩm Lệ, Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên, Hoa Vi Nghi cùng ba đệ tử hiển hiện lên ngốc trệ, sau đó kinh ngạc và rồi dần trở thành khiếp sợ bởi cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Cả bốn tên Tà thần đồng loạt hạ vũ khí, quỳ xuống, mặt cúi thấp, hành lễ trước mặt Vương Nhất Tự, đồng thanh cung kính nói.

"Chúa công!"

"Ồ, bản tọa còn nghĩ các ngươi sẽ lao lên mà đánh nhau với bản tọa cơ.

Làm bản tọa chờ đợi a!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói với bốn Tà thần, gương mặt xảo huyệt.

"Cái...cái quái gì... thế này...?!!"

Giang Cẩm Lệ lí nhí trong miệng, gương mặt chuyển thành màu xanh cắt không còn giọt máu.