webnovel

Chương 132: Sức mạnh thật sự không phải là thứ có thể vay mượn.

Chương 132: Sức mạnh thật sự không phải là thứ có thể vay mượn.

"Cái khí tức này...ả ta xem ra đã hoàn toàn nhập ma..trở thành ma nhân thật sự...

Hơn nữa...cơ thể ả còn phát ra cả quỷ khí...thứ này...ta chưa bao giờ nhìn thấy..."

Serbes gương mặt hiển hiện lên căng thẳng khi quan sát Giang Cẩm Lệ.

Ả ma nhân từ từ gượng dậy chầm chậm quay về phía đám người, ma khí của ả toả ra gần như bao trùm toàn bộ căn phòng khiến cho cả đám phải sử dụng tới hộ thân cường khí để miễn cưỡng áp chế đi ma khí không để xâm nhập vào cơ thể.

Giang Cẩm Lệ kéo mũ trùm đầu xuống để lộ ra gương mặt dị dạng nữa bên trái tựa như bị ăn mòn nơi gò má còn trơ cả xương ra.

Cả đám chết lặng trong khoảnh khắc khi nhìn thấy gương mặt dị dạng kinh tởm của Giang Cẩm Lệ, không ai thốt ra được lời nào.

"Khặc...khặc...khặc...

Đây chính là...sức mạnh tuyệt đối mà ta... luôn ao ước...

Hãy cảm nhận nó...trong sự sợ hãi tột cùng của các ngươi đi!"

Giang Cẩm Lệ tay phải đưa về phía trước, ma khí tập trung nơi bàn tay, giây lát sau một trận pháp xuất hiện dưới chân ả, trận pháp phát ra một ánh sáng đỏ thẫm như máu dần lan rộng bao trùm cả căn phòng.

Hoa Vi Nghi, Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên ánh mắt ngưng trọng quan sát loại trận pháp mà ả ta đang sử dụng, cả ba người cố lục lọi trong trí nhớ của mình xem xem nó là loại gì trận pháp, nhưng không hề có câu trả lời nào cả, một loại trận pháp mà cả ba người đều chưa từng biết qua.

Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn thái độ tập trung tuyệt đối thủ thế chờ đợi sẵn khi phía sau lưng Giang Cẩm Lệ đám Thi quỷ lại lần nữa xuất hiện.

"Hôm nay... tất cả các ngươi...đừng hòng có bất cứ ai có thể sống sót...mà ra khỏi đây!"

Giang Cẩm Lệ nhìn đám người trước mặt âm trầm nói, ả sau đó nắm chặt bàn tay lại.

"Hắc Thiếc Sa Trận!

Khai!!!"

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Ngay sau khi ả khai mở trận pháp lập tức cả nền đá rung chuyển dữ dội khiến cho đám người chao đảo, nền căn phòng bỗng chốc từ đá biến thành cát, cát chảy, rất nhanh đám người Vương Nhất Tự chân bị lún xuống và như có một lực gì đó rất lớn ngăn không cho cả bọn rút chân lên được.

Cát cũng bao lấy đám Thi quỷ phía sau Giang Cẩm Lệ, nhưng không phải nuốt chửng chúng mà bao phủ lấy chúng tạo ra một bộ giáp hắc sa cứng cáp, tất cả bọn chúng hừng hực khí thế toả ra khí tức Võ Vương, bọn chúng không còn chen chúc, không còn nháo nhào lên như lúc nãy mà lại đứng yên một chỗ chờ đợi mệnh lệnh.

"Vương chưởng môn, người hãy cùng đệ tử và cung chủ rời khỏi chỗ này trước, hai lão già bọn ta sẽ cầm chân đám này..."

Trung Cố Nghiên âm trầm nói.

"Không được!

Muốn đi thì tất cả cùng đi!"

Hoa Vi Nghi lập tức lên tiếng.

"Cung chủ, chúng ta bây giờ không còn nhiều thời gian nữa...

Nếu như để Cao Vấn đạt được thứ hắn muốn thì cả Nhân giới sẽ phải chìm vào loạn lạc.

Người cứ cùng Vương chưởng môn đi trước, bọn ta sẽ theo sau..."

Hạ Cố Nghiên đáp lời Hoa Vi Nghi.

"Không!

Hai người không cần nói nữa!

Hai người là những người cuối cùng của Cổ Thiên Hoa Cung...bổn cung không muốn hai người có mệnh hệ gì cả..."

Hoa Vi Nghi ánh mắt kiên định nhìn hai vị trưởng lão.

"Cung chủ..."

Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên ánh mắt rưng rưng nhìn Hoa Vi Nghi, xúc động trước lời nói của nàng.

Nhưng mà, cho dù muốn đi cũng là không đi được, cả bọn đang bị một lực hút cực kỳ lớn dưới lớp cát chảy kia giữ lại.

"Vương chưởng môn...xin..."

Hoa Vi Nghi quay qua lí nhí nói với Vương Nhất Tự.

"Cũng chỉ là một đám ruồi muỗi mà thôi!

Để ta giải quyết rắc rối cho nàng!"

Vương Nhất Tự lên tiếng trước khi Hoa Vi Nghi kịp nói hết câu, sau đó bước lên vài bước, phong thái ung dung đỉnh đạc không một chút gì suy nghĩ hay lo lắng, lực hút mà ả Giang Cẩm Lệ tạo ra tựa hồ không hề có chút tác dụng nào với Vương Nhất Tự.

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên gương mặt hiện lên ngốc trệ nhìn vào bóng lưng Vương Nhất Tự.

Cả hai người đã chứng kiến Vương Nhất Tự đánh bại Dạ Xoa nhưng đó là do hắn dùng mưu kế mới có thể chiến thắng, bây giờ kẻ địch trước mắt không phải là một, hai người, mà là cả trăm cả ngàn kẻ địch với cảnh giới đều là Võ Vương, hơn thế nữa kẻ địch này còn là Thi quỷ bất tử, chưa kể đến còn có một con quái vật Giang Cẩm Lệ không rõ tu vi cảnh giới đang rất khát máu, một mình dám đối đầu với loại tình huống như thế, thật là không thể nào.

Cho dù có là Võ Thánh đỉnh phong đi chăng nữa thì cũng bị đám Thi quỷ kia mài chết mà thôi.

Vương Nhất Tự kia, hắn lấy đâu ra cái tự tin như vậy cơ chứ?!!

Khi cả hai vị trưởng lão chợt nhìn thấy ánh mắt đang say đắm và tin tưởng tuyệt đối của Hoa Vi Nghi nhìn Vương Nhất Tự, tâm thần cả hai lại càng thêm hoang mang.

Hai người đã chứng kiến Hoa Vi Nghi lớn lên, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của nàng, chưa hề có ai có thể khiến cho nàng tin tưởng đến như thế.

"Cung chủ...có thể nói cho ta biết... Vương chưởng môn rốt cuộc thân phận như thế nào không...?"

Trung Cố Nghiên hỏi nhỏ, hắn không giấu được sự tò mò.

"Thật ra... Vương chưởng môn là..."

Hoa Vi Nghi đáp lời Trung Cố Nghiên, nhưng chưa nói hết câu thì bị tiếng hét ghê rợn của Giang Cẩm Lệ chen ngang.

"Giết bọn chúng!!"

"Phóng ngựa tới đây!"

Vương Nhất Tự giơ ngón tay về phía Giang Cẩm Lệ ngoắc ngoắc khiêu khích, khoé miệng nhếch mép cười.

Grào....

Grào....

Grào...

Đám Thi quỷ điên cuồng lao lên theo lệnh của Giang Cẩm Lệ, hung hăng như muốn xé xác Vương Nhất Tự trước ánh mắt kinh sợ của đám người phía sau lưng hắn.

"Sức mạnh thật sự không phải là thứ có thể vay mượn!

Ngươi cuối cùng cũng chỉ là thứ để cho người khác lợi dụng mà thôi!

Để bản tọa cho ngươi trải nghiệm cái gì mới gọi là sức mạnh tuyệt đối!"

Vương Nhất Tự bình thản chậm rãi lấy ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.

"Để bản tọa giải thoát các ngươi khỏi sự đau khổ này!"

Khoảnh khắc Vương Nhất Tự rút ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm không gian thời gian như ngưng đọng lại, đám Thi quỷ đang hung hăng lao đến lập tức đứng chững lại một chỗ tựa như hoá đá, Giang Cẩm Lệ đứng phía xa ánh mắt hoảng sợ hiện lên khi cảm nhận được sát khí khủng bố đáng sợ tuôn ra ào ạt từ thanh kiếm chớp mắt nuốt chửng tất cả ma khí và quỷ khí mà ả và đám Thi quỷ toả ra.

Giang Cẩm Lệ, toàn thân ả cứng đờ không thể nhúc nhích, tâm thần hoảng loạn tột độ trước sát khí dồn dập của thanh kiếm.

'Thanh kiếm đó là sao...?!!

Ta làm sao lại không thể cử động được chứ?!!!

Sát khí quá nặng nề, tựa như đang bóp nghẹt cổ họng ta?!!!

Trên đời này...làm sao có thể tồn tại một thứ vũ khí tà ác đến như vậy cơ chứ?!!'

Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên phía sau cũng hoảng sợ không kém gì Giang Cẩm Lệ, vô thức lùi lại mấy bước kém chút té ngã về sau, miệng lắp bắp không nói nên lời.

Ngay cả Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt và Trương Tấn, ba đệ tử của Vương Nhất Tự, dù là không phải lần đầu tiên nhìn thấy Sát Thiên Ma Hoàng kiếm cũng không khỏi kinh hãi, cái cảm giác sát khí bóp nghẹt mọi thứ đó, dù có bao nhiêu lần đi nữa thì ba người vẫn không khỏi lo sợ.

Nhưng điều lạ lùng chính là người bình tĩnh nhất trong đám người lại là Hoa Vi Nghi, nàng tính tình nhút nhát, rất hay xúc động lại không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi gì cả.

Hoa Vi Nghi cũng giống như ba đệ tử kia của Vương Nhất Tự, đây cũng không phải là lần đầu nàng nhìn thấy thanh kiếm này, hầu như tất cả những cuộc chiến trước kia của Vương Nhất Tự nàng đều dõi theo, nàng biết Sát Thiên Ma Hoàng kiếm tà ác như thế nào.

Nhưng, Hoa Vi Nghi không sợ!

Nàng biết rõ kẻ đang cầm thanh kiếm đó là người như thế nào.

Niềm tin tuyệt đối của nàng dành cho Vương Nhất Tự đã áp đảo đi tất cả nỗi sợ trong lòng.

"Hoả Ngục!"

Tay trái Vương Nhất Tự đưa về phía trước kích hoạt ra một vòng tròn trận pháp bao lấy đám Thi quỷ cùng Giang Cẩm Lệ, một màn chắn hình vòm cung đỏ óng ánh dựng lên vây lấy bọn chúng.

Giang Cẩm Lệ ánh mắt lo sợ đảo liên tục nhìn vào màn chắn, một loại trận pháp mà ả chưa từng thấy bao giờ, ả bắt đầu lo lắng khi cảm nhận được sự nguy hiểm của trận pháp do Vương Nhất Tự vừa bày ra, ả tựa như đang tìm kiếm cách để thoát ra khỏi đó, linh cảm của ả mách bảo rằng sắp có chuyện không hay xảy ra, nếu không mau hành động, ả có thể bị trọng thương hoặc thậm chí là mất cả mạng.

Không!

Trong khoảnh khắc Giang Cẩm Lệ nhận ra một thứ gì đó, ả cũng là Thi quỷ thì làm sao mà bị giết được cơ chứ?

Đúng vậy, Giang Cẩm Lệ vì thèm khát sức mạnh đã tự nguyện bán linh hồn cho quỷ dữ, giao kèo với Cao Vấn để trở thành một Thi quỷ, một Thi quỷ đặc biệt có thể giữ được ký ức và suy nghĩ như người sống.

Ả dường như bị sát khí khủng bố của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm làm cho hoảng sợ mà quên mất đi chuyện này.

Ả làm sao có thể chết được cơ chứ?!

Ả là bất tử!

Cho dù có bị chặt đầu hay bị đốt thành tro ả vẫn có thể tái sinh!

Nhưng mà tâm thần ả vẫn là sợ hãi khi bị kẹt trong trận pháp này.

Ả không suy nghĩ gì nhiều liền lập tức khai triển ra một trận pháp phòng hộ mạnh nhất mà ả biết.

Trận pháp vừa khai mở, xung quanh người ả được bao bọc bởi ba lớp màn chắn khác nhau tựa hồ không có thứ gì có thể xuyên qua được.

Vương Nhất Tự nắm chặt lòng bàn tay khởi động trận pháp.

Hắc hoả từ phía dưới sàn bắt đầu bốc lên, bốn phương tám hướng rất nhanh tràn ngập đều là lửa.

Hắc hoả bủa vây lấy đám Thi quỷ nhanh chóng thiêu đốt chúng.

Bọn chúng, dù là toàn thân bao bọc bởi lớp hắc thiết sa, bảo vệ cho chúng tránh khỏi những đòn tấn công, nhưng lớp hắc thiết sa này lại không giúp được chúng chống lại hắc hoả do Vương Nhất Tự triệu ra.

Bọn chúng bấn loạn trước cái nóng có thể thiêu rụi cả linh hồn, bọn chúng la hét, gào thét, đập mạnh vào rào chắn mà trận pháp của Vương Nhất Tự dựng nên hòng thoát ra khỏi hắc hoả, nhưng đều là vô dụng, đây là Hoả Ngục do kẻ đứng trên đỉnh nhân sinh tạo ra, sức của một ngàn Võ Vương vốn không thể làm lay chuyển được.

Đám Thi quỷ cứ thế mà bất lực để cho hắc hoả nuốt chửng cơ thể, biến chúng thành tro bụi.

Giang Cẩm Lệ trán vã mồ hôi, gương mặt có phần nhăn nhó, ả được bảo vệ bởi tận ba lớp màn chắn phòng ngự nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng của hắc hoả kia, ả không thể ngờ trận pháp mà Vương Nhất Tự bày ra lại là Hoả Ngục, một trận pháp trói buộc cơ bản trên diện rộng.

Đám Thi quỷ tuy là bị hắc hoả tiêu diệt nhưng rất nhanh thôi bọn chúng sẽ lại tái sinh, bọn chúng là bất tử nếu như ả vẫn còn sống.

"Rốt cuộc cũng chỉ là một Hoả Ngục tầm thường...

Ngươi nghĩ...với cái trò...rẻ mạt này của ngươi...mà muốn tiêu diệt bọn ta sao?!

Đúng là nằm mơ!

Khặc! Khặc! Khặc!

Đợi đến lúc... ngươi không còn sức để mà...duy trì trận pháp được nữa...đến lúc đó...ta sẽ đích thân...lột da...róc xương tất cả các ngươi...!!!

Khặc! Khặc! Khặc!"

Giang Cẩm Lệ quăng ánh mắt khinh dễ đến chỗ Vương Nhất Tự cùng đám người, giọng nói đầy mỉa mai, khinh thường.