Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người phụ nữ đã trưởng thành sau khi mở mắt phát hiện bản thân đang sở hữu thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi? Cảm xúc gì sẽ nảy sinh khi đón chờ cô không phải thân phận công chúa cao quý vô thượng mà là ba chữ Nhân Lãnh cung xa lạ, là thánh lệnh giam giữ cả đời không được miễn xá? Và, câu chuyện sẽ ra sao khi người phụ nữ ấy không cam tâm chấp nhận cái kết người ta đặt sẵn cho mình? Đau đớn, thù hận đã từng biến một người phụ nữ dịu dàng, nhu mì, cam chịu thành người tâm cơ, âm hiểm. Vì yêu mà sinh hận, đó là lẽ dĩ nhiên ở đời. Tuy nhiên ngược dòng thời gian về hàng trăm năm trước, giữa cung điện nguy nga tráng lệ, giữa lòng Trung cung muôn vàn gian kế, chữ yêu ấy liệu có phải là tất cả? Tự do. Ngẫm nghĩ mấy hồi thì máu mủ tình thâm, trung thần chí nghĩa cũng chẳng là gì trước sức mạnh trước mảnh trời xanh ngắt, rộng lớn ngoài kia. Trước là Lam Vân, sau là Vô Ưu, bên cạnh có Cố Thái Phi, Hoài Vương, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử và hàng trăm, hàng vạn nhân mạng trong cung cấm này tựa như đều đang vùng vẫy để tìm được hai chữ tự do cho riêng mình. Liệu rằng, với trí tuệ của một người phụ nữ am hiểu kinh thư như Lam Vân, với gương mặt kinh diễm khuynh nước khuynh thành của Vô Ưu công chúa, cùng với những gì Lưu Thị Oánh Hoa đã để lại, thế cờ vận mệnh này có được lật lại? Tiếng đàn của Vô Ưu có kinh động được tới Cố Thái Phi? Nhân Lãnh cung rốt cuộc có phải là nơi đã vào thì không thể trở ra? Vạn sự đều đang khởi đầu…
Lam Vân cất những cuốn sách trong tay vào tủ hồ sơ. Lúc vô ý, cô ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy những chiếc lá ngô đồng ngoài cửa sổ đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất và có chút ngẩn ngơ:
"Ngô đồng nhất diệp lạc, Thiên hạ cộng tri thu." (Một chiếc lá ngô đồng rụng, cả đất trời vào thu.)
Mùa thu năm nay dường như đến rất sớm, còn chưa đến giữa thu mà lá đã bắt đầu rụng rồi.
Bỗng có tiếng bước chân vội vã chạy đến, âm thanh trong trẻo cũng theo đó vang lên: "Cô Lam."
Lam Vân quay đầu. Người gọi nàng là Kim Hân Nhiên – người mới đến làm việc tháng này. Hân Nhiên là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, dễ mang đến cảm giác cởi mở thoải mái cho người khác. Hân Nhiên cũng là cháu gái của bạn thân cô - Kim Viên.
"Cô Lam, cô con bảo cô sang phòng làm việc của cô ấy một lát."
Kim Hân Nhiên dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Dáng vẻ không biết có nên mở lời hay không này đã lọt vào mắt của Lam Vân khiến cô có chút kinh ngạc, cô nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Hân, con sao vậy?"
Kim Hân Nhiên nghĩ một lát rồi lại lắc đầu nói: "Con không sao." Sau đó lại thúc giục nàng, "Cô Lam, cô con tìm cô gấp lắm."
Lam Vân gật đầu, đưa cuốn sách trong tay cho cô bé rồi xoay người bước ra cửa. Vừa bước xuống dưới đã gặp ngay Kim Viên đang vội vàng chạy lên lầu tìm cô.
Vừa nhìn thấy, Kim Viên liền kích động nắm lấy tay cô: "Lam Vân, cậu nghe mình nói, lát nữa cậu đừng sợ, cũng đừng lo lắng, chuyện này nhất định không phải là sự thật, chắc chắn là xảy ra sai sót ở chỗ nào rồi." Kim Viên đang nói năng lộn xộn không đầu không đuôi thì bỗng nhiên im bặt.
Lam Vân đưa mắt nhìn theo tầm mắt của cô ấy thì thấy có bốn, năm vị cảnh sát đang bước qua bên này. Người đi đầu nàng cũng quen biết, đó là Kim Phương – anh trai của Kim Viên, bố của Kim Hân Nhiên và cũng là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự.
Kim Phương lo lắng nhìn người phụ nữ mỏng manh yếu đuối như pha lê trước mắt. Trong thoáng chốc, Kim Phương cũng không nỡ nói cho cô nghe về tin dữ này, nhưng... lại không thể không nói ra: "Cục trưởng Trần anh ấy..."
"Anh..." Kim Viên hét toáng lên, muốn ngăn cản nhưng Kim Phương đứng bên cạnh cô vẫn cắn răng nói ra: "Lam Vân, cục trưởng Trần... không... Trần Bạch, anh ta vừa bị Viện kiểm sát bắt vì tội mưu sát và tham ô."
Mặt Lam Vân bỗng chốc trắng bệch như tờ giấy, hai tay theo bản năng bấu chặt lấy ngực, cả cơ thể mềm nhũn đổ gục xuống đất. Kim Viên vẫn luôn đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy cô, hoảng hốt kêu to: "Bác sĩ, nhanh đến đây."
Tiếng còi xe cứu thương vang lên đinh tai nhức óc suốt cả quãng đường từ thư viện thành phố đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố...
***
Một tháng sau tại bệnh viện, Lam Vân gặp lại Trần Bạch – người bị phán án tử hình nhưng đã được hoãn thi hành án một năm. Hắn là cục trưởng Cục thuế tiền nhiệm và cũng là chồng của cô.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lam Vân từ từ bước lại gần. Cô không thể tưởng tượng được người đàn ông hốc hác, tiều tụy, già nua, không có chút sức sống đang nằm trên giường bệnh trước mắt mình bây giờ lại chính là người chồng phong độ ngời ngời, anh tuấn bất phàm trước kia. Chồng của cô mới ba mươi chín tuổi, tuổi đời còn trẻ mà đã leo lên được chức vụ cao, có quyền có thế, là một người đàn ông đang trong thời kì hoàng kim. Thế nhưng vào giây phút này đây, kẻ mà cô nhìn thấy lại là một người bệnh sắp chết. Hắn ta không cách nào chấp nhận nổi việc bản thân bị phán án tử hình nên đã tự sát, sau đó được người ta đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện. Cuối cùng, lại vừa bị bác sĩ kết luận vô phương cứu chữa.
Sự cách biệt giữa trời cao và vực thẳm có lẽ cũng chỉ như vậy mà thôi!
Nhìn thấy Lam Vân, Trần Bạch rơi những giọt nước mắt ân hận, cố gắng hết sức để đưa tay ra, nhưng rồi hắn chợt nhận ra rằng, ngay cả những động tác đơn giản như thế mà bây giờ cũng khó như lên trời vậy.
Lam Vân bước lên trước một bước, nắm lấy bàn tay đang muốn nhấc lên của hắn nhẹ nhàng áp chúng lên má.
Trần Bạch giống như cá nằm trên thớt, thiếu dưỡng khí nên cố gắng hít thở, thoi thóp nói: "Anh... anh xin... xin lỗi em, nhưng... nhưng anh... anh thực sự không... giết... giết Lưu Đông... Bà xã, anh không... anh không giết người, anh không giết cậu ta..."
Lam Vân không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn người đàn ông vừa khó nhọc hít thở vừa rơi nước mắt này, nghe hắn ta hổn hển nói với cô về sự oan ức và sự hối hận của bản thân.
Trong lòng cô đã tưởng tượng ra cảnh tượng này vô số lần, cả ngày lẫn đêm. Sự ẩn nhẫn hơn một năm nay của cô cũng chỉ vì để có được ngày hôm nay mà thôi. Ngay giờ phút này đây, trái tim cô mới thật sự có được yên bình.
Năm hai mươi bốn tuổi cô gả cho người đàn ông này, đến nay đã gần mười năm rồi, mà cô cũng đã bị hắn lừa gạt suốt tám năm qua. Người con trai nặng tình bất chấp cơ thể yếu đuối của cô để theo đuổi cô trên sân trường năm nào hoá ra không phải bởi vì yêu. Tất cả chỉ vì lấy được cô sẽ giúp hắn ta thăng quan tiến chức nhanh như diều gặp gió mà thôi.
Cô đã cho rằng hắn yêu cô. Hôm kỷ niệm tròn một năm ngày cưới, hắn tha thiết thể hiện mong muốn có một kết tinh tình yêu của cô và hắn. Cô vô cùng cảm động, bất chấp sự phản đối của tất cả mọi người để mang thai đứa con của hắn. Suốt gần mười tháng mang thai, cô đã phải đi vào chỗ chết không biết bao nhiêu lần. Trong một năm đó, bệnh viện gần như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cô.
Sau khi cô sinh con gái, dù bệnh của bố cô lại tái phát nhưng ông vẫn cố gắng hết sức tận dụng các mối quan hệ và khả năng của mình để giúp hắn thăng một lần lên ba chức ngay trước khi ông chết.
Cô nghĩ, hắn cho rằng cơ thể yếu đuối của cô nhất định sẽ không chịu đựng nổi khó khăn trong giai đoạn sinh nở. Nhưng hắn nào biết rằng để có thể tiếp tục sống, cô đã tạo cho mình nghị lực to lớn đến thế nào? Cho dù có khổ sở và đau đớn hơn nữa thì cô vẫn có thể mặt không đổi sắc mà mỉm cười đối diện, bởi vì thế giới này có hắn và con gái yêu quý nhất của cô.
Nhưng hắn ta lại cho cô những gì? Đứa con gái cô hết lòng yêu thương, che chở lại bị tai nạn xe mà chết. Tất cả mọi người đều nói rằng, con gái của cô vô ý vượt đèn đỏ nên đã xảy ra sự cố. Tất cả mọi người đều tin như vậy, chỉ duy nhất mình cô không tin.
Con gái của cô chắc chắn không thể nào vô duyên vô cớ xông ra đường được, nhưng cô không biết sự thật lại tàn nhẫn đến như vậy.
Người đàn ông này lừa gạt tất cả mọi người. Cũng đúng thôi, hắn ta vốn rất thông minh mà. Hắn gả tình nhân của mình cho một người đàn ông tên Lưu Đông rồi để người này làm tài xế ngay dưới mí mắt hắn. Có ai lại ngờ được rằng, hắn sẽ có quan hệ dan díu với vợ một người tài xế? Ai mà ngờ, tất cả những đứa con người phụ nữ này sinh ra đều là con của hắn cơ chứ?
Thế nhưng, giấy vĩnh viễn không gói được lửa. Ai ngờ đâu Kỳ Kỳ của cô đang đi trên đường lại nhìn thấy xe của bố nó chạy ngang qua. Nó khiếp sợ không dám tin khi chứng kiến thấy vợ của chú tài xế ngồi ở ghế sau đang rướn người lên phía trước để hôn bố nó, mà chú tài xế lại vẫn đang ngồi trên ghế lái!
Con gái cô mới có bảy tuổi. Nó đâu thể chịu nổi loại kích thích như vậy. Nó cứ thế quên mất mình đang ở ngay trên đường lớn mà điên cuồng đuổi theo...
Bắt đầu từ giây phút cô biết được chân tướng thật sự, trái tim mỏng manh như pha lê vừa chạm vào đã vỡ của cô lại trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ. Cô ngồi im lặng trong bóng đêm cả một buổi tối và hiểu rõ bản thân muốn làm gì.
"Tôi biết."
Trong lúc Trần Bạch đang nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, lắp ba lắp bắp kể lể về sự hối hận và oan ức của mình thì bị một giọng nói dịu dàng, đầy bình tĩnh ngắt lời. Hắn ngẩn người, ngơ ngác nhìn về phía Lam Vân - người vừa cất tiếng nói. Giây phút này, hắn mới nhận ra rằng sao đôi mắt của vợ hắn lại bình tĩnh đến vậy. Bình tĩnh đến mức khiến cho hắn cảm thấy... sợ hãi.
Lam Vân mỉm cười nhìn hắn, dịu dàng nói: "Tôi biết anh không giết Lưu Đông, anh đúng là bị oan."
Thời gian như ngừng lại ở giây phút này, phảng phất dài như cả một thế kỷ đã trôi qua, lại dường như chỉ mới chốc lát đây thôi.
Trần Bạch từ từ mở to mắt. Đôi mắt không dám tin nhìn Lam Vân như nhìn thấy quỷ, kinh hoàng trợn tròn.
Lam Vân từ từ cúi người xuống, tựa đầu vào ngực hắn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại nói ra những lời khiến cho trái tim hắn không ngừng co thắt. Giọng nói đó dịu dàng biết bao nhưng lại buốt giá tới tận xương tủy.