Khi từng cái từng cái tát rơi xuống mặt mình, đôi mắt của Nguyên Tích Trân vẫn gắt gao dính chặt về phía Nguyên Vô Ưu đang đứng trên bậc thềm. Nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt nàng, cuối cùng Nguyên Tích Trân cũng nhận ra được bản thân đã mắc phải sai lầm gì!
Tuy nàng đã biết bản thân đã mắc phải sai lầm, nhưng nàng không cách nào khiến mình cầu xin tha thứ. Dù rằng Nguyên Tích Trân cũng hiểu, chỉ cần nàng nhận sai xin tha, Nguyên Vô Ưu nhất định sẽ tha cho nàng một con đường sống.
Thế nhưng... nàng làm không được. Nếu như hôm nay đứng ở đây là huynh đệ tỷ muội khác, có lẽ nàng sẽ xin tha, nhưng người đứng ở đây lại là Nguyên Vô Ưu, là Nguyên Vô Ưu mà nàng ghen ghét nhất, không muốn cúi đầu nhất.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com