Bạch Lang ngẩn người, chần chừ một chút mới đáp lời: "Không tin."
"Nhưng tu Phật thì sao?"
Bạch Lang lại ngây người nhưng vẫn trả lời: "Không tu."
"Buông bỏ, thứ buông bỏ không chỉ có thứ mà mình có, mà còn có cả thứ mình không có nữa. Tham Phật, tu Phật, tin Phật, ngộ Phật, cầu Phật. Tham Phật là tốt lành, tu Phật là bình tĩnh, tin Phật là thanh thản, ngộ Phật là tươi đẹp, cầu Phật là dửng dưng độ lượng, không dục vọng không tham lam. Đó chính là sự thuần khiết không vấy bẩn, không ràng buộc, không gò bó, thản nhiên tự đắc, thoát ra ngoài tất cả, không thể bị lay động, cõi lòng trường sinh với thế giới, chỉ cần giác ngộ và lĩnh hội thì không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt suy nghĩ."
Bạch Lang yên lặng không lên tiếng, mãi một lúc sau hắn mới hành lễ nói: "Thánh tăng Phật pháp tinh thâm, tại hạ thụ giáo rồi."
Lam Vân khẽ cất tiếng: "A di đà Phật."
"Thánh tăng Phật pháp tinh thâm, vậy thì bản vương xin chỉ giáo vài đôi điều." Sở Tuyệt lên tiếng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com