Nửa câu sau của Bạch Sơ Nguyệt trở nên lắp ba lắp bắp dưới ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Tuyệt, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng mà nói ra hết.
Bạch Sơ Nguyệt vừa dứt lời thì mọi người đều rơi vào tĩnh lặng, bởi vì Hiền phi nói không sai.
Sở Tuyệt không lên tiếng, cầm lấy chiếc ly trên bàn định ném qua, nhưng Lam Vân chỉ im lặng mỉm cười, nhẹ đặt tay mình lên bàn tay của hắn.
Điều ấy khiến Sở Tuyệt ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn Lam Vân. Dù là nhất phẩm Hiền phi thì lại thế nào? Cho dù giờ phút này, người ngồi ở đây là hoàng hậu, hắn cũng sẽ ra tay giáo huấn như thường, bởi hắn đã từng nói sẽ che chở cho Lam Vân, để hắn có thể kiêu ngạo ngông cuồng.
"Vương phi còn chưa nói chuyện, nương nương vẫn nên lo cho bản thân mình thì tốt hơn, chuyện này có liên quan gì đến ngươi?" Giọng nói của Sở Nghị âm u lạnh lẽo vô cùng.
Nhiếp Trường Viễn khẽ thở dài một tiếng, A Nghị quả thật điên rồi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com